Lối Xưa Mây Ngàn - All Forums View RSS

Lối Xưa Mây Ngàn - http://www.loixuamayngan.net
Hide details



Nhật Bản (không ) Umê 2025 18 Apr 7:25 PM (6 months ago)

2024 đi Nhật qua ngã Brisbane! Chuyến đi không thấy ký hiệu này, coi như chưa được trọn vẹn! Cho nên, phải trở lại Nhật cùng với cháu!!! Big Grin

[Image: 54372233751_9cb6b85d7c.jpg]

Phi trường Sydney, sửa chữa gần như hoàn tất, nhìn đẹp hơn nhiều so với lần chót là đi Âu Châu 2019:

[Image: 54417902177_101ce3fa69.jpg]

[Image: 54418960274_d911c0b14a.jpg]

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

NƯỚC TRO TÀU THAN CỦI CỦA MỘT THỜI… 22 Oct 2024 6:09 PM (12 months ago)

NƯỚC TRO TÀU THAN CỦI CỦA MỘT THỜI…

Nước tro tàu có từ lâu đời, đơn giản chỉ là nước lọc từ tro than củi. Vì sao lại thêm chữ “tàu” thì chưa ai giải thích được. Nước tro tàu được dùng nhiều trong các loại bánh truyền thống như bánh ú, bánh tro,… Dùng tro trong chế biến thực phẩm có hại không?

*- Nước tro tàu than củi

Nước tro tàu, hiểu theo nghĩa đen, đúng là nước tro…bếp. Lấy tro của than củi hòa với nước, lắng cặn, lọc lấy nước trong. Đó là nước tro (tàu).
Than củi là chất hữu cơ. Đốt cháy, các chất hữu cơ phân hủy, bốc hơi hết, còn lại tro. Tro than củi chủ yếu là các chất khoáng, nhiều nhất là caclium, potassium (kali), phosphate,… Nước tro có tính kiềm mạnh là do potassium và calcium.
Nhiều loại bánh truyền thống của Việt Nam như bánh ú tro (làm từ gạo nếp), hay bánh đúc (làm từ gạo) cũng được làm với nước tro tàu này để tạo hương vị và màu sắc riêng. Nếu nước tro có độ kiềm yếu (do cách lọc), thì người ta bổ sung thêm nước vôi để tăng độ kiềm.

*- Nước tro tàu hóa chất

Nước tro tàu thứ thiệt đã trôi vào dĩ vãng. Thời này còn được bao người dùng bếp than củi để lấy tro? Ngày nay ra chợ hay vào siêu thị mua nước tro tàu thì đó là dung dịch hóa chất, cũng gọi là nước tro tàu nhưng đó là tàu…hóa chất (lye water).

Công thức nước tro tàu hóa chất khá đa dạng, miễn là tạo ra dung dịch kiềm, có pH cao khoảng 12 là được. Đó có thể là dung dịch sodium hydroxid (xút), potassium hydroxide. Cũng có thể là sodium carbonate, hoặc potassium carbonate, hoặc là hỗn hợp cả hai chất này. Có loại còn pha thêm cả nước vôi (calcium hydroxide).

Một loại khác cũng khá phổ biến trên thị trường là Kansui, bán ở dạng nước hoặc bột. Đây cũng là một loại nước tro tàu, có bổ sung thêm phosphate. Nước tro tàu để lâu, độ kiềm sẽ bị hạ do hấp thu khí carbonic bên ngoài (khí carbonic phản ứng với nước tạo thành acid carbonic, làm giảm độ kiềm của nước tro). Thêm phosphate vào để làm ổn định độ kiềm.

*- Nước tro tàu tác động lên thực phẩm thế nào?

Các loại chất nước tro tàu, từ than củi hay hóa chất, đều có tính kiềm mạnh. Chính nhờ độ kiềm mạnh, mà nước tro tàu có thể cải thiện hương, vị và cấu trúc của một số loại thực phẩm.
Với bánh trung thu, độ kiềm của nước tro tàu làm vỏ mềm mại hơn, chứ không dòn. Ngoài ra, nó cũng giúp phản ứng Maillard dễ xảy ra, làm vị bánh đậm hơn, mùi thơm hơn, màu bắt mắt hơn. Maillard là tên phản ứng hóa nâu vàng, giữa acid amin (của protein) và đường khử. Hai thứ này đều có sẵn trong nguyên liệu làm bánh.
Trong mì sợi, độ kiềm của nước tro tàu phá vỡ cấu trúc gluten của bột, làm bột nhào “mềm mại” hơn, dễ kéo sợi, tạo hình, và ngả màu vàng
Mấy bà làm bếp còn phăng thêm, dùng nước tro tàu làm trắng, làm dai, làm dòn rau củ quả… gì gì đó. Có trời biết!

*- Nước tro tàu dùng trong thực phẩm có hại không?

Không. Nước tro tàu than củi, ngàn năm minh chứng rồi, không bàn tới. Nước tro tàu hóa chất cũng không luôn.
Nước tro tàu được dùng rất ít, với mục đích làm thay đổi pH của bột để cải thiện đặc tính của sản phẩm, không ảnh hưởng tới sức khỏe.
Khoảng chục năm trước đây có tin đồn, bên Pháp có lệnh cấm bán nước tro tàu (eau de lessive) vì họ cho rằng độc hại. Điều này không đúng. Đó là do một nhãn hiệu nước tro tàu nào đó vi phạm quy định an toàn, chứ không phải Pháp cấm bán nước tro tàu.
Các loại hóa chất dùng làm nước tro tàu nêu trên đều được Châu Âu và Hoa Kỳ cho phép dùng trong thực phẩm. Dĩ nhiên, nguyên liệu phải đạt cấp thực phẩm (food grade), chứ không phải loại hóa chất dùng trong công nghiệp.

*- An toàn khi sử dụng nước tro tàu

Dùng nước tro tàu để chế biến thực phẩm thì không có gì lo ngại ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng thao tác khi sử dụng nước tro tàu trong nhà bếp là điều cần cảnh giác.
Đặc tính của chất kiềm ngược chiều với acid. Người ta sợ acid, nhưng lơ là với kiềm. Chất kiềm gây bỏng mạnh không kém gì acid, tàn phá không chỉ trước mắt, mà còn kéo dài dai dẳng.

Năm 2015, báo chí đưa tin, một em bé 4 tuổi uống nhầm chai nước tro tàu phải đưa vào cấp cứu ở bệnh viện Nhi Đồng I. Các bác sĩ đánh giá bỏng loại 2, được đặt stent, nong thực quản 4 lần trong 4 tháng, nhưng thực quản vẫn còn teo hẹp.

Chất kiềm mạnh làm phân rã protein, savon chất béo, gây bỏng sâu, nhiễm trùng, nên vết thương lâu lành,…
Nước tro tàu hóa chất bán ngoài thị trường có nồng độ khá cao, khoảng trên dưới 50%, độ kiềm mạnh, do đó phải cẩn thận khi thao tác rót mở trong nhà bếp, tránh xa tầm tay trẻ em. Không dùng vật liệu kim loại, nhất là nhôm để chứa nước tro tàu.
Nếu giọt kiềm bắn vào mắt, rửa nhiều lần bằng nước. Bắn vào người, tay chân cũng cần xả nước nhiều lần, sau đó dùng nước chanh hoặc giấm để rửa qua. Nếu lỡ uống, thì phải đi bệnh viện ngay, dù triệu chứng tổn thương không thấy rõ.

*- Có chất nào thay thế nước tro tàu không?


Có. Baking soda (bột nở làm bánh) có pH khoảng 8. Đưa baking soda đưa vào lò nướng bánh, sấy ở 180 độ C, khoảng 90 phút. Baking soda sẽ chuyển thành sodium carbonate. Hòa tan 30% với nước, sẽ được dung dịch có độ kiềm tương đương với nước tro tàu.
Sodium bicarbonate có tính kiềm cao, do đó về thao tác an toàn cũng phải cảnh giác như dùng nước tro tàu.

VŨ THẾ THÀNH

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

GIẤC MƠ HỒI HƯƠNG - Đào Thể 9 Aug 2024 2:38 PM (last year)

(Bút ký)

Anh Phúc và gia đình qua Mỹ năm 1990 thuộc diện bảo lãnh. Anh và gia đình, vợ và ba con, được tái định cư ở tiểu bang New Mexico, tiểu bang thứ 49, tương đối đất mới, người thưa, rất tốt cho những người Mỹ trẻ đến đó để lâp nghiệp. Nhưng với anh Phúc lúc đó đã ngoài năm mươi. Ý nghĩ đầu tiên của anh là tạm sống ở đây một thời gian sau khi có thẻ thường trú, rồi sẽ tìm cách qua Cali sống có bạn bè và cộng đồng người Việt.
Anh đâu có ngờ, chỉ trong một thoáng mà tiểu bang New Mexico cầm chân gia đình ở đấy gần 3 năm. Sau 18 tháng đầu, gia đình anh bị cắt welfare. Vợ anh mắc bịnh ung thư. Rốt cuộc anh và các con đã phải bỏ học tiếng Anh và chuyên môn, bung ra làm assembler để có bảo hiểm y tế cho gia đình. Nhưng rồi chị cũng qua đời, anh mất hết ý nghĩa của cuộc sống. Là một giáo sư dạy Triết ở trong nước, bây giờ nhìn lại thân phận tị nạn bèo bọt của mình và phần số hẩm hiu của vợ, anh thấy cuộc đời này thật ngắn ngủi và vô định .

Cuối năm 1994, bốn cha con, cùng lọ tro cốt của chị, chạy qua Cali kiếm sống và tìm sự giúp đỡ ít ra là tinh thần của cộng đồng Người Việt và bạn bè, những người bạn đã từng khắng khít với anh trong thời chiến, trong lao tù cải tạo. Nhưng sự đời không diễn ra như anh tưởng. Sau gần 20 năm xa cách, biết bao nước chảy qua cầu, bạn bè thân thích trước 1975, đôi khi gặp nhau trên đất lạ xứ người lại không nhìn ra nhau. May mà anh còn có nhóm học trò cũ trước 75, chẳng những nhìn ra anh, họ còn nhớ công ơn dạy dỗ của anh; có một số đến thăm anh và chía sẻ giúp đỡ cha con anh tìm job hay đăng ký bảo hiểm sức khỏe, tem phiếu thực phẩm trong khi chờ đợi có job. Điều này làm cho anh thấy được niềm an ủi. Một số hoc trò của anh, còn nhớ anh đã từng dạy dạy Piano, và anh đã đào tạo một số nhac sỹ Piano thành danh sau này. Họ đến tìm anh và yêu cầu anh day piano cho các con của họ. Anh được trả lương hậu hỉ và bằng cash. Nhờ thế anh có những năm tháng sống thoải mái với nghề gia sư về Piano, nhất là sau năm 2002, khi đó anh đã đuọc 65 tuổi, anh đã có quốc tich Mỹ anh lãnh tiền già và được cắp thẻ Medicaid.

Dòng đời của anh không vì thế mà yên bình trôi chảy mãi. Đến năm 1999, người con trai lớn của anh trong cơn khủng hoảng với vợ, anh chàng bỏ gia đinh vào chùa tu. Người con trai thứ của anh đi lấy vợ. Gia đình của nó là gia đình hạt nhân kiểu Mỹ. Người con gái út có chồng là kỹ sư điện toán, cũng là học trò cũ của anh. Họ đã có có hai mặt con. Thỉnh thoảng hai vợ chồng người con gái út đến thăm anh. Đó là niềm an ủi còn sót lại trong cuộc sống lưu vong của anh.

Sống trong tuổi già với bao nhiêu kỷ niệm đau thương chồng chất, anh hứng chịu tất cả bịnh chứng của tuổi già: cao áp huyết, tiểu đường, phì đại tuyến tiền liệt...và cuối cùng anh bị stroke, liệt nửa người bên trái, vào năm 2008 khi tuổi đời vừa đúng 70. Thế giới của anh bây giờ chỉ còn lại chiếc xe lăn, LapTop, Iphone. Phòng anh ở theo chế độ housing, chinh phủ chi trả 90% tiền thuê phòng. Anh từ bỏ nghề gia sư về piano. Anh rơi vào tình trạng trầm cảm, anh tìm đến các bác sĩ tâm thần để tư vấn và điều trị những hội chứng anxiety, panic disorders. Nguyên là giáo sư triết và tâm lý học anh biết tự kiềm chế mình trong những cơn khủng hoảng...

Ở tuổi 75, anh cam chịu sống trong Viện Dưỡng Lão dành cho người già tàn phế. Anh ở chung phòng với một người Mỹ gốc Mễ. Ông này có triệu chứng liệt vì stroke và thất ngữ, không nói được. Tuy trong phòng có 2 người nhiều lúc anh cảm thấy mình sống chỉ có một mình trong một thế giới câm nín. Từ phòng anh, nhìn xuống phía dưới lầu là một con sông rộng trải dài đến tận ngút ngàn. Bên kia trời là những đỉnh cao của dãy Rocky Mountains. Những khi chiều xuống, nhìn khói sóng trên sông anh nhớ nhà chi lạ, anh ngâm ngùi nhớ câu cổ thi Trung Quốc: "Nhật mộ hương quan hà xứ thị/Yên ba giang thượng sử nhân sầu..."(*)

Bây giờ anh bắt đầu sống với quá khứ, với những hoài niệm buồn vui lẫn lộn. Với cái LapTop qua Internet, email. facebook, anh tìm lại bạn bè thất lạc trong thời chiến tranh khốc liệt, thời hậu chiến đầy gian khổ. Anh đươc an ủi rất nhiều khi nhân đươc từ Facebook các bạn bè nhắc lại câu chuyện và hình ảnh thân yêu xưa cũ. Anh nhớ lại những lần được vợ thăm nuôi trong lao tù cải tạo, những lúc đó anh nhìn lọ tro cốt của chị anh rưng rưng nước mắt.

Anh vốn dĩ là Phật tử, măc đầu anh không qui y, không pháp danh, không ăn chay, toàn ăn mặn. Anh thường đọc kinh Cứu Khổ vào buổi sáng kể từ khi anh trở về từ lao tù hoc tập cải tạo. Anh nhớ lại tại một buổi thuyết trình tại Đai Học Văn Khoa Saigòn vào khoảng năm 1962, một giáo sư người Pháp, Michel Piclin, cho rằng đạo Phật là một triết hoc dạy ta sống với lòng vị tha. Đạo phật để sống chứ không phải để cầu, đạo Phật hướng dẫn chúng ta đi chứ không hứa đưa chúng ta tới đích. Khác với tôn giáo khác, đạo Phật không thừa nhận có Thượng Đế hay một đấng Siêu Quyền Lực như đấng Allah, có toàn năng chi phối đời sống của con người cũng như ban phát khen thưởng trừng phạt con người. GS Piclin thuyết giản: Không có Đức Phật tự sinh. Tất cả phải thông qua một quá trình tu tập rèn luyện đầy nghị lực với tất cả Bi-Trí-Dũng. Đức phật đã từng nói:"Ta là Phật đã thành-Chúng sinh là Phật sắp thành". Và GS. Michel Piclin đi đến kết luận gây sốc mọi kháng thính giả: "Đạo Phật Vô thần". Dù sao buổi thuyết trinh hôm ấy của GS. Michel Piclin đã để lại anh nhiều ấn tượng sâu sắc về Phật học.

Trung tuần tháng 5 năm 2020, giữa mùa đại dich Covid-19, anh nhận được email của người em gái tên Hạnh từ Viêt Nam. Người em gái báo cho anh biết, các con của chị ấy đã nên gia thất, và ra ở riêng. Bây giờ chỉ còn có hai vợ chồng già ở trong một cái nhà khá rộng. Cô em gái của anh rất mong ngày hồi hương của anh. Nếu cần cô áy sẽ thuê một người chuyên chăm sóc người già tại tư gia để chăm sóc cho anh. Vợ chồng cô ấy chịu chi phí tất cho cuộc sống của anh tại quê nhà không có gì là gánh nặng tài chánh cho cho họ cả. Và cô ấy bảo anh tranh thủ trở về càng sớm càng tốt.

Sự thật, đầu năm 2020, anh có nói chuyện với vợ chồng người con gái út của anh là anh muốn hồi hương. Người con gái của anh cũng cho anh hay viêc hồi hương của anh từ Viện Dưỡng Lão về Viêt Nam trong thời đại dịch Covid-19 phải qua nhiều thủ tục khá rắc rối. Nhưng vợ chồng con sẽ cố gắng, trước hết là phải hỏi ý kiến của Cô Hạnh bên nhà. Nếu cô đồng ý tự nguyện chăm sóc ba ở tuổi già, sau đó con sẽ lo tiến hành thủ tục cho ba hồi hương. Hy vọng khi đại dịch Covid-19 lắng xuống, ba có thể trở về nhà. Nói tới đây mặt người con gái út ràn rụa nước mắt. Anh nhìn lọ tro cốt của chị, anh nói, viêc đầu tiên khi ba về bên nhà là ba phải lo xây mộ phần cho mẹ con, sau đó khi nào ba chết các con nên nhớ đăt mộ phần của ba bên cạnh mộ phần mẹ con...

Cuối tháng 7 vừa rồi, người con trai cả của anh, đến thăm anh tại Viện Dưỡng Lão. Khi găp anh người con trai trong bộ áo cà sa màu nâu sậm, chấp tay vái chào anh. Anh thật ngỡ ngàng khi gặp lại người con trai của mình sau hai mươi năm xa cách. Anh kéo con anh cúi xuống gần anh hơn. Anh không tin mình đang ôm vào lòng một vị chân tu. Người con ngồi bên cạnh chiếc xe lăn của cha, anh cầm tay cha, tỏ bày, con đến hầu thăm Ba khi được biết ba sẽ hồi hương trong nay mai. Con chúc ba bình an và được an lac nơi quê nhà. Các con ở Mỹ sẽ không bao giờ dám quên đươc công ơn sanh thành dưỡng dục của cha mẹ. Anh nhìn thẳng vào mắt con, anh bảo, ba thành khẩn cầu chúc những buổi lễ con ban sẽ có nhiều tín chúng đến tham dự lắng nghe con. Ba cũng không thể nào quên được nước Mỹ đã từng nuôi dưỡng gia đinh mình và bây giờ nước Mỹ vẫn tiếp tục cưu mang các con. Ba mong rằng các con hãy thương yêu và phụng sự nước Mỹ như tổ quốc của các con...

Ngoài kia nắng chiều vừa xuống. Trước khi nói lời từ giã với cha mình, vị chân tu đưa bằng hai tay cho cha chuỗi tràng hạt, và vị chân tu nghẹn ngào: thưa ba giử lấy chuỗi tràng hạt này, để khi nào ba có băn khoăn điều gì, một cơ duyên gì, xin ba cứ lần tràng hạt tinh thần ba có đủ tĩnh thức, và tâm hồn ba sẽ bình an. Anh đưa tay nhận chuỗi tràng hạt, cả hai cha con nhìn nhau trong suốt chiều sâu của tâm thức...
Từ chiếc xe lăn, anh nhìn theo bóng con khuất dần sau những vạt nắng, tay anh vô tình lần tràng hạt, anh băn khoăn sự tu tập của con sẽ đi tới đâu? Anh nghiêng tâm nghe lòng mình rung động trong nắng hoàng hôn.../.

Đào Như

(*) Trích từ bai thơ Hoang Hạt Lâu-của Thôi Hiệu-Nhà thơ Trung Quốc đời Đường
Quê hương khuất bóng hoàng hôn/ Trên sông khói sóng cho buòn lòng ai...Tản Đà dịch

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

TEMU 'S PRODUCTS 4 Jun 2024 8:33 AM (last year)

Thấy trên Instagram , xin share lại :

https://www.instagram.com/reels/C7opkoxNxbn/?hl=en

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

TẢN MẠN CHÁO 30 May 2024 7:22 PM (last year)

Tản mạn ‘“cháo”
(Copied từ facebook )


Trong tiếng Anh có ba từ nói về cháo .Porridge là từ để nói về cháo trắng đặc được nấu từ gạo hoặc yến mạch gần như cháo trắng mà chúng ta hay dùng để ăn chung với hột vịt muối .Các nước phương Tây cũng ăn porridge nấu rất đặc biệt vào buổi sáng cho thêm chút muối tiêu hoặc trứng tráng hoặc với xúc xích nhỏ .Còn cháo hoa (cháo nấu với ít gạo và nhiều nước để hạt gạo nở ra như hoa )và thường nấu chung với thịt “congee “hoặc rice soup .Để nói về món cháo vịt ,đáng lẽ phải được gọi là “duck meat congee “hoặc “duck meat soup “ mới đúng .Quả thật có những cái mình nghĩ mình biết rồi nhưng vẫn sai như thường .

Trở lại với cháo,hồi nhỏ tôi rất ghét ăn cháo vì cháo vừa lạt vừa loãng , ăn xong cũng như chưa ăn ,không được chắc bụng như ăn cơm . Tôi né tất cả các thể loại cháo từ cháo trắng với thịt kho tiêu mỗi khi bị bệnh cho tới cháo gà ,cháo vịt ,cháo lòng,cháo cá …Trong đó, món cháo mà tôi ghét nhất là món cháo trắng của người Tiều .Không như cháo trắng của người Việt bán ở các xe cháo khuya ăn cùng với dưa món ,hột vịt muối hoặc thịt cá kho tiêu ,vốn là cháo trắng nấu đặc ; cháo trắng của người Tiều nấu rất loãng ,bảy phần nước và ba phần gạo , nấu tới khi phần gạo nở bung ra gần như nát nhừ ,ăn chẳng có mùi vị gì cả.
Người Tiều ăn cháo gần như trong mỗi bữa ăn .Buổi sáng của người QuảngĐông ,sang thì điểm tâm với đủ thứ há cảo xíu mại ,bình dân thì cũng tô hủ tiếu mì hay cái bánh bao ,còn buổi sáng của người Tiều thì ăn cháo loãng với cà na muối hoặc hột vịt muối hoặc cải xá bấu muối thật mặn .Sang hơn tí nữa là cặp với dầu cha quẩy là xong buổi sáng.Buổi trưa và buổi chiều thì họ lại có tô cháo loãng được thế bằng tô canh để húp .

Hồi còn nhỏ,mỗi buổi tối đi ăn cơm Tiều , ba tôi thường kêu thêm món cháo trắng để húp với ít nước thịt kho còn lại .Khi tôi tỏ vẻ không hứng thú với việc húp chén cháo trắng nhạt thếch lỏng bỏng này , ba tôi hay bảo :”Hồiba còn nhỏ ,a dẻ a mà (ông nội bà nội)còn nghèo lắm ,cả nhà bảy tám anh chị em ,mổi người chỉ có dách gủn pạc chúc (một chén cháo trắng),và pun che hàm tản (nữa cái trứng vịt muối)thôi “.
Người Tiều không chỉ ăn cháo trắng mà cả cháo lòng với đầy đủ tim gan cật ruột cũng gần như cháo lòng của người Việt .Nứơc cháo được nấu bằng mực ,nấm rơm và xương ống nên nước rất ngọt và thơm ,được ăn chung với dầu cha quẫy ,nhưng không bỏ giá với ớt nhưng rất nhiều hành lá ,tiêu xay và một ít dầu mè ,thêm một chút tươngđỏ .Không chỉ có cháo lòng mà cháo gà ,cháo vịt ,cháo thịt bầm hoặc cháo tôm đều nêm nếm như vậy .

Dân sành ăn tối Saigon ,chắc không quên quán cháo thập Cẩm ở bùng binh “Soái Kình lâm “kế bên tiệm thuốc bắc Phùng Hưng ,cháo ở đây nấu theo kiểu người Quảng Đông ,cháo đặc ăn với tôm mực ,da heo,gan,cật…nên gọi là “cham chúc (cháo thập cẩm) quán này đã có hàng sáu chục năm và tôi đã được ba tôi dẫn đến quán này để thử .

Dạo mấy năm gần đây ,tôi lại thích ăn cháo .Nhiều lúc cảm thấy mệt trong người hoặc chán cơm ,thì một chén cháo trắng với nữa cái hột vịt muối ,hoặc chút tiêu kho mặn cũng có thể giải quyết được cơn đói và nhẹ người.Tôi thích ăn trứng bắc thảo ,nấu chung với cháo hoặc chưng với hột vịt tươi ,trứng vịt muối tạo thành ba màu ăn chung với cháo thì tuyệt vời.Hột vịt bắc thảo ai ăn không quen thì nhìn sờ sợ ,vì có quả trứng đen bóng và có mùi giống như amoniac ,nhưng khi đã quen rồi thì sẽ ghiền vì vị béo béo bùi bùi rất đặc trưng .Một dịp lúc tôi nấu cháo với hột vịt bắc thảo mời một cô bạn người Nhật ăn thử ,lúc đầu cô còn ngại vì thấy màu cháo đen thui,nhưng sau khi thử thì cô hỏi thêm một chén nữa .Bởi vậy mới nói không phải là sơn hào hải vị mới ngon mà đôi khi cái thứ dân dã ,đơn giản mà hợp với khẩu vị vẫn ngon hơn yến sào bào ngư vi cá vậy.

Tản mạc về các thứ cháo Tây ,Tàu … thì cháo của người Việt vẫn mang tính chất dân gian,vì ở nơi nào vị đặc biệt của nó vẫn mang theo bên mình với cách nấu bằng gạo,(cho thêm chút nếp)cho sền sệt và nhất là nấu với gà ác đen ,cộng với giá sống bỏ chút ngò rí ,hành,là và thêm chút tiêu ,tương ớt thì thấy hấp dẫn hơn cháo của người ta .

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

FLAT CROISSANT 14 Apr 2024 7:26 PM (last year)

Thấy fb and instagram post flat croissant quá trời , cũng bắt chước làm , ngon lắm . Các bạn thử xem . Nhanh ,dễ mà gọn nữa !



Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

Nhật Bản U Mê 2024 13 Mar 2024 9:08 PM (last year)

Covid đối với tôi - cũng như đối với hàng tỷ người trên thế giới - là tên cướp đã cướp mất của tôi bớt 4 năm quý báu. Vốn thời gian còn lại của tôi đã không còn dài lại mất đi 4 năm, tuy không mất hẳn nhưng cuộc sống trong 4 năm ấy kém biết bao phần sinh thú mà lại thêm vào rất nhiều nỗi lo âu!

Và rồi, mọi việc hình như dần trở lại nếp cũ. Với tôi, nỗi u mê bắt đầu trở lại khi con tôi tặng mẹ món quà sinh nhật (lớn Smile ): Chọn nơi để du lịch tuỳ ý mẹ và sẽ trả bằng điểm Qantas (của con). Vậy là: U Mê với Nhật Bản!!!

Nhưng con đường U Mê không hoàn toàn suông sẻ: Vì vài vấn đề sức khoẻ diễn ra tưởng đã đưa đến huỷ bỏ cả chuyến đi, may mắn đã dần hồi phục tuy không hoàn toàn nhưng rất khả quan. Ấy vậy mà còn 4 tháng đến ngày khởi hành, vé phải huỷ thật vì thiếu sót tên đệm trong vé! May mà phát giác kịp thời!

Trong cái rủi có cái may: Tuy huỷ vé và book lại được vé khác nhưng không được với Japan Airlines mà khá nhiêu khê: chuyến đi với Qantas phải qua 3 chuyến bay bắt đầu từ nội địa Sydney đến Brisbane và từ Brisbane sẽ bay đến Tokyo Narita sau cùng mới từ Tokyo Narita bay tới đích là Osaka với hãng bay giá rẻ Jetstar Japan (hãng bay LCC trực thuộc Qantas) và khi trở về sẽ bay 2chuyến: Osaka đến Tokyo Haneda và Tokyo Haneda về Sydney nhưng cùng Japan Airlines. May vì bay với Qantas, tôi thử request upgrade chuyến bay Brisbane - Tokyo Narita và mới có cơ hội biết đâu được lên đời!!! Big Grin

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

Tự may gift bag dễ dàng ,nhanh chóng 7 Jan 2024 12:39 PM (last year)

Tận dụng vải dư tự may những túi xách tiện dụng và thật xinh xắn Heart Heart .Ngoài việc đựng quà tặng , còn có thể đựng mọi thứ cần dùng. Cách làm không khó .



Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

Hoa lá vườn nhà 7 Oct 2023 11:58 AM (2 years ago)

Những bình hoa được cắm bởi hoa lá trong vườn .

[Image: IMG-1610.jpg]
[Image: IMG-1656.jpg]

[Image: IMG-2004.jpg]

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

Japan 6/2023 18 Aug 2023 8:56 AM (2 years ago)

Mẹ Việt đi Japan hôm đầu tháng 6 , góp vài hình của chuyến đi chị em xem cho vui chớ mv chậm chạp và không diển giải hay như Bọ và Bí được nha .

- Điễm đến đầu tiên là Tokyo

[Image: thumbnail-36.jpg]

- Tới Shinagawa Check in tạm ở Hotel Mystays , Hotel này có ở nhiều nơi trên Japan , dễ dãi , giá cũng OK .
Không biết ai sao chớ riêng MV ấn tượng đầu tiên khi đến Nhật là những hàng cây 2 bên đường cắt tỉa theo dạng Bonsai gọn gàng đẹp mắt .
Vào Hotel ấn tượng tiếp theo là hệ thống vệ sinh (restroom ) , có người gọi là Japan High-Tech Toilet , Magic Tolet vì quá sạch sẽ và máy móc . Hầu như tiêu chuẩn như nhau trên khắp nước Nhât. Có nơi họ tiết kiệm nước bằng cách attached 1 cái sink nhỏ trên nắp cái hộc chứa nước giựt cầu, khi giựt nước thì tự động vòi nước trên sink chảy ra cho mình rửa tay , còn nước dơ chảy xuống hộc nước giựt cầu , một công hai việc , bảo vệ môi trường . [Image: shy.gif]

[Image: SgbV0.jpg][/url]


- Đi dạo hàng quán gần Hotel .


Mọi thứ rất ngăn nắp thứ tự . Hình thức , bao bì đóng gói rất đẹp và chắc chắn , có nơi chỉ 1 cái cookie mà họ pack trong hộp như hộp đựng đồng hồ vậy

[Image: thumbnail-25.jpg]closest diesel gas to me



[[Image: thumbnail-1.jpg]ok google where i am right now


[Image: thumbnail-26.jpg]

- Trái cây rất mắc , chuối được bao bì gọn gàng bán từng trái một , giá độ 8 hay 90 cents / trái [/font][Image: confused.gif]



[Image: thumbnail-10.jpg][/url]

- Đi Kyoto :

Ăn hàng :

][Image: SgbZN.jpg][/url]

][Image: SgbZh.jpg][/url]

][Image: SgbZk.jpg][/url]

- Green Tea , Macha every where

][Image: thumbnail-2.jpg]]

][Image: thumbnail-1.jpg][/url]


- Phố cổ Nakagyo Kyoto :

][Image: thumbnail-6.jpg][

- Nakagyo Kyoto :


][Image: thumbnail-8.jpg][/url]

][Image: thumbnail-7.jpg][/u
[font=YahooSans, Helvetica Neue, Segoe UI, Helvetica, Arial, Lucida Grande, sans-serif]
[Image: SgbiS.jpg]

- Ukyo ,Kyoto :

[Image: SgL7g.jpg]

[Image: SgL74.jpg]


[Image: SgL76.jpg]

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

10 phút face yoga 13 Jun 2023 5:25 PM (2 years ago)

Tập theo yt dưới đây 10 phút mổi ngày để giúp trẻ hoá khuôn mặt

https://m.youtube.com/watch?v=wshCAr0PMd0





Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

LỜI NHẠC "SÀI GÒN ƠI! VĨNH BIỆT" LÀ MỘT BÀI THƠ TUYỆT BÚT 27 Apr 2023 7:21 PM (2 years ago)

LỜI NHẠC "SÀI GÒN ƠI! VĨNH BIỆT" LÀ MỘT BÀI THƠ TUYỆT BÚT
(Bài viết của Vinh Hồ)

I. "SÀI GÒN ƠI! VĨNH BIỆT" LÀ NHẠC PHẨM RA ĐỜI ĐẦU TIÊN VÀ NỔI TIẾNG SỚM NHẤT TẠI HẢI NGOẠI SAU 1975:

Trước ngày thất thủ, Sài Gòn căng như sợi dây đàn. Ngày 26/4/1975, nhạc sĩ Nam Lộc rất tình cờ, đã được một ân nhân chở lên phi trường Tân Sơn Nhất, lúc đó đã có cả ngàn người VN chen chúc bên ngoài trụ sở cơ quan DAO chờ gọi tên lên máy bay di tản sang Hoa Kỳ.
Rạng sáng ngày 28/4/1975, NS Nam Lộc lên chiếc máy bay C-130 sang HK. Sang HK, ông sáng tác nhạc phẩm “Sài Gòn ơi, vĩnh biệt” ra sao? nhạc phẩm đã đến với khán thính giả thế nào? Tất cả đã được ông kể lại rất hấp dẫn ly kỳ như chuyện cổ tích, xin mời đọc link sau:

https://t-van.net/nam-loc-moi-ngay-mot-c...sHCbIkL92M

Tôi xin phép được trích nguyên văn một đoạn:
"12:45 sáng, 28 tháng Tư, 1975, phi cơ cất cánh, nhìn ra ngoài cửa sổ, Sài Gòn mờ dần trong bóng đêm, leo lét những ánh đèn, nhạt nhòa trong nước mắt, tôi thốt lên “Sài Gòn ơi, vĩnh biệt”, rồi cùng khóc với mọi người. Có ngờ đâu đó chính là tựa đề nhạc phẩm đầu tiên mà tôi sẽ sáng tác tại hải ngoại! Nó cũng đã được “thai nghén” vào những ngày cô đơn, sầu tủi trong trại tỵ nạn Pendleton.
Tôi còn nhớ đã hát thử cho Trung Hành nghe trong căn lều vải, nằm dưới thung lũng buồn của trại. Chỉ vừa có vài câu đầu thôi mà hắn đã khóc như một đứa trẻ, đâu biết rằng tôi mới viết chưa xong được đến một nửa bài. Cho mãi đến sau này, khi xuất trại, thật sự đối diện với cuộc sống lưu vong, đầy gian truân, mồ hôi và nước mắt với bao nhọc nhằn, tủi nhục trong thời gian đầu, cộng với nỗi thương nhớ gia đình. Vào giữa tháng 11, 1975 tôi mới hoàn tất nhạc phẩm “Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt!”. Khánh Ly thu thanh lần đầu tiên vào mùa Xuân 1976, ông Lê Văn của đài VOA phỏng vấn Khánh Ly và tôi, rồi sau đó phát thanh bài này về VN vào tháng Tư, 1976 nhân dịp kỷ niệm 1 năm ngày Sài Gòn sụp đổ!

Vào tháng Tư, 1978 đài truyền hình KSCI-Channel 18 tại Los Angeles đã dành cho hội Nghệ Sĩ VN và cộng đồng Người Việt California một chương trình kỷ niệm 3 năm ngày xa xứ, có tên là Giao Chỉ, do hai tài tử Lê Quỳnh và Kiều Chinh giới thiệu, Khánh Ly đã trình bầy ca khúc “Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt!” của tôi lần đầu tiên trên hệ thống truyền hình." (Hết trích).

Qua lời kể của chính tác giả nhạc sĩ Nam Lộc mà tôi trích dẫn ở trên, cho thấy nhạc phẩm “Sài Gòn Ơi, Vĩnh Biệt!” ra đời sớm nhất, nổi tiếng cũng sớm nhất tại hải ngoại sau 1975. Đó là một nhạc phẩm bất hủ đã từng làm lay động hàng triệu con tim trên thế giới, đã xác định tên tuổi sáng chói của tác giả Nam Lộc là một nhạc sĩ tài năng. Trong cuốn sách "Lịch sử tân nhạc Việt Nam" tác giả nhạc sĩ Trần Quang Hải đã nhận định như sau:

"Bài thành công nhứt trong giai đoạn đầu của di tản (1975-1980) là bài Sài Gòn Ơi Vĩnh Biệt".
Ngoài vai trò nhạc sĩ sáng tác, Nam Lộc còn là một ca sĩ trình diễn nổi tiếng bởi giọng nam trầm, hát rõ mồn một từng lời, về độ trầm ấm thì cũng khó có ai qua.

II. LỜI NHẠC LÀ MỘT BÀI THƠ TUYỆT BÚT:

Theo tôi, lời nhạc 'Sài gòn ơi! Vĩnh biệt' là một bài thơ tuyệt bút có giá trị về lịch sử, văn chương; nội dung phản ảnh tâm hồn đau thương của tác giả và của người VN tị nạn xứ người, là chứng nhân của một giai đoạn lịch sử VN đau thương, cho thấy ca nhạc sĩ Nam Lộc còn là một nhà thơ có tâm hồn phong phú, nhạy cảm và lãng mạn.

Lời nhạc hay đẹp từng câu từng chữ, là một bài thơ gồm 19 câu trữ tình lãng mạn đầy cảm xúc/ soi sáng, có ngôn ngữ hình ảnh rất chân thật, đẹp, mới lạ, có lối dùng chữ táo bạo, có vần điệu nhịp nhàng vần nhau răm rắp.

Năm chữ tựa đề 'Sài gòn ơi! Vĩnh biệt' nghe rất tình cảm rất hay, bao quát nói lên ý chính của nội dung.
Ba chữ "Sài Gòn ơi" nghe thân thương, trân quý, nhân bản... nhưng cũng đầy ai oán não nùng, cô đơn sầu héo, như tiếng chim kêu trong bão táp, tiếng vượn hú trong rừng vắng, hay tiếng gào thống thiết của con thú hoang lạc đàn:

"Tôi giờ như con thú hoang lạc đàn
Từng ngày qua, từng kiếp sống quên thời gian
Kiếp tha hương, lắm đau thương, lắm chua cay
Tôi gọi tên ai mãi thôi"

Sài Gòn được nhân cách hoá bằng chữ "người", hay chữ "người tình" thật quá tuyệt vời:

"Sài Gòn ơi, tôi đã mất người trong cuộc đời
Sài Gòn ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời"
"Sài Gòn ơi, tôi xin hứa rằng tôi trở về
Người tình ơi, tôi xin giữ trọn mãi lời thề"

Những chữ "nát", "sầu đắng", "con thú hoang" dùng rất táo bạo, là những chữ đắc chữ thần, có khả năng bùa chú làm lay động, sững sờ, chết lặng bao tâm hồn:

"Những nụ cười nát trên môi
Những giọt lệ ôi sầu đắng"

Hay:

"Tôi giờ như con thú hoang lạc đàn
Từng ngày qua, từng kiếp sống quên thời gian"

Sau đây là 5 câu trữ tình lãng mạn và đẹp tuyệt vời dành cho Sài Gòn, không thể nào viết hay hơn:

"Sài Gòn ơi, nắng vẫn có còn vương trên đường
Đường ngày xưa, mưa có ướt ngập lối người về
Rồi mùa thu, lá còn đổ xuống công viên
Bóng gầy còn bước nghiêng nghiêng
Hay đang khóc thương cho người yêu"

Bài thơ thăng hoa ở khổ cuối, dù hoàn cảnh nào, tác giả vẫn giữ tấm lòng son sắt chung thuỷ với Sài Gòn với quê hương:

"Sài Gòn ơi, tôi xin hứa rằng tôi trở về
Người tình ơi, tôi xin giữ trọn mãi lời thề
Dù thời gian, có là một thoáng đam mê
Phố phường vạn ánh sao đêm
Nhưng tôi vẫn không bao giờ quên"

Lời nhạc đúng là lời thơ! Toàn bài chỉ có 19 câu mà ý tình quá sâu sắc, phong phú, cảm động, là nỗi niềm riêng của anh thanh niên có lý tưởng đam mê văn chương âm nhạc, thích sinh hoạt xã hội, năng nỗ tràn đầy nhiệt huyết, nhưng định mệnh bắt phải lìa bỏ quê hương yêu dấu để đến một phương trời vô định. Tâm trạng hoang mang, bàng hoàng, chất chứa bao nỗi buồn đau, u uất, lẻ loi.
Chính cơn dâu bể của thời đại đã làm đổ vỡ mọi ước mơ trong lòng tác giả. Chính biến cố lịch sử đã bắt tác giả phải đối diện với bi kịch gia đình tan tác, quê hương chia lìa...

Bên cạnh nỗi đau riêng của một tâm hồn nghệ sĩ đầy cảm xúc, ta vẫn thấy nỗi đau chung của con người thời đại. Trái tim người nghệ sĩ tài hoa Nam Lộc không chỉ buồn tủi cho thân phận mình mà còn cho tha nhân, cho Sài Gòn, cho quê hương đất nước.

Cách nay gần 200 năm, đại thi hào Nguyễn Du đã từng trải, chứng kiến một biến động lịch sử dữ dội tương tự, và đã có một tâm trạng u hoài buồn bã không khác nhà thơ/ ca nhạc sĩ Nam Lộc bây giờ, qua bài thơ chữ Hán sau đây:

Bát muộn

Thập tải trần ai ám ngọc trừ,
Bách niên thành phủ bán hoang khư.
Yêu ma trùng điểu cao phi tận,
Trĩ uế càn khôn huyết chiến dư.
Tang tử binh tiền thiên lý lệ,
Thân bằng đăng hạ sổ hàng thư.
Ngư long lãnh lạc nhàn thu dạ,
Bách chủng u hoài vị nhất sư.

Nguyễn Du, Thanh Hiên thi tập (1786-1795)

Vinh Hồ xin tạm dịch:

Xua nỗi buồn

Thềm ngọc mười năm cát bụi mờ,
Trăm năm thành phủ nửa hoang sơ.
Loài chim nhỏ, đã bay đi hết,
Huyết chiến qua, trời đất nhuốc nhơ.
Binh lửa quê nhà ngàn dặm lệ,
Dưới đèn bằng hữu mấy dòng thơ.
Cá rồng lặng lẽ đêm thu vắng,
Trăm mối u hoài dạ ngẩn thơ.

Nguyễn Du

III. HAI TIẾNG SÀI SÒN VẪN CÒN VANG VỌNG DÙ ĐÃ MẤT TÊN:

Năm 1975, tác giả Nam Lộc di tản bỏ lại sau lưng: Sài Gòn trong cơn hấp hối và bao người thân yêu đang đối diện với đau thương, mất mát, chia lìa...
Khi chiếc phi cơ di tản cất cánh, nhìn qua cửa kính, Sài Gòn mờ dần trong bóng đêm, leo lét những ngọn đèn, nhạt nhòa trong nước mắt, tác giả Nam Lộc không thể không thốt lên câu:
-Sài Gòn ơi vĩnh biệt!

Chính 5 chữ này đã thai nghén hình thành ra đời đứa con tinh thần sau này và 5 chữ này cũng được dùng để làm tựa đề. Thật là một điều lạ lùng kỳ diệu và bất khả tư nghị!
Đến hôm nay sau gần nửa thế kỷ dài, thời gian tuy có nguôi ngoai, nhưng 'Sài Gòn ơi! vĩnh biệt' vẫn còn vang vọng trong suốt chiều dài lịch sử đau buồn, dù Sài Gòn đã mất tên.
Dù Sài Gòn đã mất tên, nhưng hai chữ/ hai tiếng Sài Gòn vẫn còn đó, vang vọng, hiện hữu đầy sinh động trong nhạc phẩm 'Sài Gòn ơi! vĩnh biệt'. Hai chữ/ hai tiếng Sài Gòn đã được nhắc đi nhắc lại tới 5 lần trong bản nhạc.
Ôi cảm động biết bao!

Tôi viết bài này muốn nói lên cảm nhận chân thành của mình về nhạc phẩm 'Sàigòn Ơi! Vĩnh Biệt' của nhạc sĩ Nam Lộc, bài hát mà tôi hằng yêu thích, hâm mộ và cho là tuyệt tác.

Mỗi lần nghe các giọng ca Khánh Ly, Nam Lộc, Ngọc Lan... cất lên, tôi đều xúc động, bồi hồi, nghẹn ngào, thắt nghẹn... như thể nước mắt đang chảy ngược vào lòng, tôi cảm thấy mình được an ủi rất nhiều vì tôi cũng là một thanh niên cùng thế hệ cùng hoàn cảnh với tác giả, cũng đã bỏ nước ra đi...

Tôi muốn cám ơn ông, người nhạc sĩ tài hoa suốt đời vì âm nhạc, vì tha nhân, vì quê hương đất nước.
Xin chúc ông và gia đình dồi dào sức khoẻ, vạn sự an khang.

VINH HỒ
Apr. 28/4/2022

TÀI LIỆU THAM KHẢO:
Nguồn Net:
-Nam Lộc
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
https://vi.wikipedia.org/wiki/Nam_L%E1%B...ftAQXMn3Ow

-Nam Lộc: MỖI NGÀY MỘT CA KHÚC TƯỞNG NIỆM 30 THÁNG TƯ

https://t-van.net/nam-loc-moi-ngay-mot-c...sHCbIkL92M

Lịch Sử Tân Nhạc Việt Nam, Trần Quang Hải
chrome-extension://efaidnbmnnnibpcajpcglclefindmkaj/https://petruskyaus.files.wordpress.com/2020/05/ds-pk-uc-chau-03-lich-su-tan-nhac-viet-nam.pdf?fbclid=IwAR2Zxcn2H9ej0_b7AGyKgH6NoJIPgMvlIWux1xSK_3sA_YCqSEaAMT2uESU

-Lời bài hát: Sài Gòn Ơi Vĩnh Biệt của nhạc sĩ NAM LỘC:

Sài Gòn ơi, tôi đã mất người trong cuộc đời
Sài Gòn ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời
Giờ còn đây, những kỷ niệm sống trong tôi
Những nụ cười nát trên môi
Những giọt lệ ôi sầu đắng

Sài Gòn ơi, nắng vẫn có còn vương trên đường
Đường ngày xưa, mưa có ướt ngập lối người về
Rồi mùa thu, lá còn đổ xuống công viên
Bóng gầy còn bước nghiêng nghiêng
Hay đang khóc thương cho người yêu

Tôi giờ như con thú hoang lạc đàn
Từng ngày qua, từng kiếp sống quên thời gian
Kiếp tha hương, lắm đau thương, lắm chua cay
Tôi gọi tên ai mãi thôi

Sài Gòn ơi, tôi xin hứa rằng tôi trở về
Người tình ơi, tôi xin giữ trọn mãi lời thề
Dù thời gian, có là một thoáng đam mê
Phố phường vạn ánh sao đêm
Nhưng tôi vẫn không bao giờ quên

Nhạc sĩ NAM LỘC
====
-Ảnh: nguồn Net:
Ảnh nhạc sĩ Nam Lộc tại trại Pendleton, California năm 1975.

[Image: 342435851_6233786750011385_5950724374457277083_n.jpg]

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

CHUYỆN RẤT NGẮN 15 Apr 2023 6:20 PM (2 years ago)

CHUYỆN RẤT NGẮN
Nguồn: FB Ngọn Hải Đăng

1.ƯỚC MƠ
Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:- Nếu cô trúng số con chịu cô mua cho con cái gì?[url=undefined][/url]nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ học nữa.Dí dí những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...(ST)

2.NGHỈ LỄ
Cha nó xuôi ngược buôn bán trên chiếc ghe nhỏ để lo cho nó ăn học. Xong đại học, nó ở lại thành phố.Tết vừa rồi, tiễn nó đi, ông dặn: “Con đi làm, ít về. Cha mẹ nhớ lắm. Nhưng ráng… đến dịp lễ rảnh con về thăm cha mẹ”.Nó hứa.Lễ đến, ông hớn hở chờ nó về. Nó điện thoại bảo không về được vì sinh nhật bạn gái.Nghe xong, ông trầm ngâm, lát sau nói với mẹ nó: “Vậy là tết thằng nhỏ nó mới về. Còn đến bốn tháng nữa…(ST)

3.QUÀ SINH NHẬT
Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: "Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?" Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao má chẳng ăn gì?" Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến... (ST)

4.CON NUÔI

Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói: - Mình biết tất cả về con nuôi đấy. Một học sinh khác hỏi: - Thế con nuôi là gì? Cô bé trả lời:- Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng.(ST)

5.SẦU RIÊNG

Mẹ, sầu riêng rộ. Mẹ mua cho Nội một trái đi Mẹ. Nội nói cả chục năm rồi Nội chưa ăn múi nào hết. - Bên đây sầu riêng mắc như vàng, của đâu mà cho Nội mày ăn cho đủ. Tao hầu Ba mày mệt rồi, thêm Nội mày nữa có nước đem chôn tao sớm.Thằng Tí như bị hụt hẫng trước câu trả lời của mẹ nó. ... Mùa sầu riêng năm sau, Nội nó mất. hôm giỗ đầu, mẹ nó mua một trái sầu riêng thật to để trên bàn thờ.Mẹ nó nói với mọi người:- Má chồng tôi hảo sầu riêng lắm. Mắc cách mấy tôi cũng ráng mua để cúng Má tôi.Mọi người khen mẹ nó là dâu thảo. Chỉ có thằng Tí biết. Nó lặng lẽ đến cạnh bàn thờ thì thầm:- Xin Nội tha lỗi cho mẹ con.(ST)

6.LỜI CON TRẺ

Sau khi ly hôn, người chồng dọn đồ đạc ra khỏi nhà. Đứa con gái nhỏ hỏi mẹ: Sao mẹ đuổi bố?- Tại bố hư!
Để nó khỏi vặn vẹo hỏi lôi thôi, người mẹ mua cho cái bánh. Thằng anh từ đâu phóng tới bẻ của em miếng bánh, bỏ ngay vào mồm. Con bé khóc ré bắt đền. Người mẹ dỗ dành:Anh này hư quá! Thôi con nín đi, bỏ qua cho anh một lần.Đứa con phụng phịu:Thế mẹ có bỏ qua cho bố đâu!Người mẹ nhìn xa xăm:
-Ừ, ra mẹ cũng hư! (ST)

7.BÔNG ĐIÊN ĐIỂN

* Nguyễn San
Xưa, em sống ở quê. Mùa lũ, em ngâm mình mò củ ấu, hái bông điên điển. Tuổi mười lăm ngai ngái mùi bùn.Em tìm về thành phố. Học đi, học nhảy, học liếc mắt cười tình. Tuổi thiếu nữ đôi mươi vành vạnh, thơm phức và kiêu hãnh.
Một bữa, em chạy ra từ trong khách sạn. Chiếc giày cao gót lật quai lăn tõm xuống cống đen ngòm để lộ đôi chân phèn tứa máu. Em khóc tức tưởi. Nước mắt ân hận làm trôi những thứ bôi trét giả tạo. Khuôn mặt lộ dần những nét quê xưa. Em chợt nhớ những cánh hoa điên điển sắp tàn còn kịp ửng vàng trước lúc hoàng hôn.

8.NGÀY XƯA

* Huỳnh Văn Dân
Thuở nhỏ, nhà tôi nghèo lắm. Mỗi chiều, anh em tôi thường tụ lại bên nồi cơm độn khoai sắn, ríu rít như đàn chim về tổ. Thiếu thốn nhưng chúng tôi nhường nhau phần thức ăn ngon nhất, mẹ tôi rất vui lòng.Khi chúng tôi khôn lớn, có gia đình riêng, ai cũng khá giả. Hôm giỗ ba, có mặt đông đủ, anh Hai tôi phàn nàn với mẹ cây xoài của anh Ba mọc chồm qua sân nhà anh. Chị Ba trách anh Tư đào ao lấn qua phần đất của chị hai tấc. Mẹ tôi trầm ngâm: "Mẹ ước gì được trở lại thời nghèo khó ngày xưa".
(Bao Nguyen Quang st & T/h)







[Image: 340769092_1227828357854619_4222099338884...e=6440A867]

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

Hello Cả Nhà 20 Mar 2023 9:20 AM (2 years ago)

Chào Cả Nhà
cho em hỏi, nếu mình đi từ DFW đến Cali (Phước Lôc Thọ, thì đi sân bay Santa Ana là gần hơn so với LA X đúng không mấy chị?

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ - Phạm Tín An Ninh 4 Mar 2023 7:08 PM (2 years ago)

Phạm Tín An Ninh

Tôi xin mượn tên một bài hát của cố nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ làm tựa cho bài viết có lẽ không đâu vào đâu này, để cám ơn chị bạn Ninh Hòa có cái họ vừa đẹp vừa buồn – Lương Lệ - đã hát tặng trong đêm đầu tiên chúng tôi vừa trở lại quê nhà, ở cái quán cà phê mang tên khá lạ: Hòn Kiến, nằm trong một khu vắng vẻ trên con đường Bạch Đằng quen thuộc của một thời tôi còn lang thang đi học ở Nha Trang. Bài hát dù hay nhưng xưa cũ lắm, tôi đã nghe rất nhiều lần, đến gần như không còn cảm xúc. Nhưng hôm nay ngồi nghe chị hát mà lòng chợt ngậm ngùi. Bởi vì chính bây giờ đây, tôi đã trở về và đang đi trên những con đường xưa lối cũ ấy.

Không ngờ chị hát thật hay, thật truyền cảm. Tôi nghe tên chị từ lâu lắm, nhưng hôm nay lần đầu tôi gặp chị. Tôi mới chợt nghĩ ra rằng, ở Ninh Hòa, cái họ Lương này, dù ở Phú Hòa hay là ở Xóm Rượu gì cũng đã từng vang bóng một thời, đã từng làm khổ biết bao chàng, từ thư sinh đến anh hùng hào kiệt. Bà xã tôi thường nhắc tên một cô bạn thân, cùng lớp, cùng đội múa Trăng Mường Luông ngày xưa, đẹp và hiền như ma soeur, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể khóc được. Hỏi ra thì cô nàng có cái tên Lương Lệ Bích San. Tôi bảo, cô ấy dễ khóc là phải, vì trong cái tên lúc nào cũng đã có sẵn cả một dòng nước mắt.
Đêm nay cũng có Bích San và ông xã. Anh ngồi bên tôi, rất hiền lành, chỉ mỉm cười, ít nói, thì thầm đọc cho tôi mấy câu thơ về một chuyện tình buồn. Anh làm thơ hay lắm nhưng cho tôi cái cảm giác là cuộc tình của hai người ngày xưa cũng có cả một trời sóng gió. Trước năm 75, anh là giáo sư của vài trường trung học ở Ninh Hòa, nhưng bây giờ anh làm một việc giống như một “cai trường”, sống âm thầm lặng lẽ ở Nha Trang. Chị bạn hát tặng chúng tôi bài hát mừng hội ngộ tối nay, chắc lúc xưa cũng đã từng làm dại khờ bao nhiêu trái tim của đám học trò lẫn các ông thầy Trần Bình Trọng, Võ Tánh.

Được tin bà già vợ đau rất nặng, phải vào nhà thương trong tình trạng rất nguy ngập mà không ai chăm sóc, nể tình bà vợ Ninh Hòa, tôi tháp tùng một chuyến cố hương. Lần đầu tiên sau hơn ba mươi năm, bất ngờ được ăn một cái Tết quê nhà.
Đêm giao thừa, nằm ở Ninh Hòa mà thấy lòng buồn bát ngát một mùa thu. Có lẽ, tuổi đã già nên không còn cái nao nức của thời xưa, hay là còn cái cảm giác quê hương mình sao vẫn còn xa lạ quá.
Ngay trước nhà là một chợ hoa, nhiều nhất là hoa cúc với hoa mai. Dường như hai loại hoa này đang mang mùa xuân đến cho Ninh Hòa. Sắp đến giờ giao thừa mà hoa vẫn còn đầy ngoài đường, trước ngõ. Người ta phải bán với cái giá chỉ để khỏi phải trả tiền chuyên chở lại về nhà trên các vùng như Quang Đông, Chấp Lễ. Tội nghiệp, những người trồng hoa có lẽ đã phải vất vả suốt cả năm, để mang mùa Xuân đến cho mọi nhà, nhưng rồi không biết mùa Xuân có đến được nhà của chính họ hay không?

Sáng mồng một Tết, dự định ghé lại thăm một vài người quen, nhưng ngại có người kiêng cữ. Một kẻ lưu lạc tha phương xông đất biết đâu lại là cái điềm chia lìa nào đó. Nên cuối cùng đón xe lửa trở lại Nha Trang để tìm một chút yên bình. Đi xe lửa bây giờ là điều thú vị, vừa được ngắm cảnh núi non đồng ruộng, vừa được nghe toàn những bản nhạc”vàng” tình ca của miền Nam thuở trước và nhớ lại cái thời vào trọ học Nha Trang , cuối tuần chỉ toàn đi xe lửa “cọp”.
Nha Trang, dù có cái gì xa lạ nhưng lúc nào cũng đẹp. Đẹp để đủ cho lòng người ta nuối tiếc mông lung. Bởi ngồi trước biển Nha Trang mà tâm tư cứ mơ hồ giữa cái còn và cái mất, giữa ngày xưa với bây giờ. Cái nhớ nhất, sâu lắng nhất còn lại trong lòng là kỷ niệm của một thời đi học, của những mối tình học trò vụng dại dễ thương.
Niềm vui là tìm gặp được những bạn bè cùng lớp ngày xưa để còn thấy mình trẻ lại. Nhưng vui đó rồi buồn đó. Bởi bây giờ ai cũng đã già và mỗi người một số kiếp long đong.

Một thằng bạn cùng học ba năm cuối cùng ở trường Võ Tánh, to con, đẹp trai và học giỏi. Sau này cũng là bạn lính. Ở tù hơn bảy năm nên bạn bè ai cũng nghĩ là nó đã đi diện HO và đang nổi trôi nơi nào trên nước Mỹ, không ngờ còn gặp lại nó ở Nha Trang.

Sau sáu tháng nó vào tù, cô vợ “Bắc Kỳ nho nhỏ” mang ba đứa con (mà đứa lớn nhất mới vừa năm tuổi) giao cho bà nội ở trên Thành, Diên Khánh, rồi sang sông… về đâu đó, không bao giờ trở lại thăm con. Bà nội thì già, mấy đứa nhỏ bấu víu vào ông chú, vừa tốt nghiệp kỹ sư Nông Lâm Súc, nhưng bởi có ông anh là “ngụy đang cải tạo”, nên được chức phụ hồ cho một ông thợ nề là bác họ.

Trong lúc phụ hồ xây dựng một bệnh viện, anh làm quen được một chị đầu bếp của bệnh viện. Không biết tài ăn nói thế nào mà anh làm cô đầu bếp động lòng trắc ẩn, thương cảm hoàn cảnh mấy đứa cháu dại không mẹ không cha. Cô sẵn sàng làm mẹ nuôi. Với tất cả tiền bạc và tấm lòng, cô đã cưu mang ba đứa bé còn hơn cả một người mẹ. Ba đứa nhỏ lớn lên cứ tưởng cô là mẹ. Cái tình mẫu tử này sao mà hiếm hoi và bi tráng quá. Thì ra trong cái thời nhá nhem tình nghĩa ấy vẫn còn có những tấm lòng hơn cả chữ từ bi viết trong mấy ngôi chùa.

Bảy năm sau, thằng bạn tôi được thả về, cúi mình trước người con gái lần đầu tiên gặp mặt để xin lạy một lạy tạ ơn. Cô nắm tay ngăn lại. Đúng giây phút ấy, bốn mắt nhìn nhau và cùng rơi lệ. Họ ôm nhau và yêu nhau rồi lấy nhau… Hôm gặp chị, tôi tò mò hỏi lý do nào chị yêu và lấy thằng bạn khốn cùng của tôi trong lúc chị còn con gái. Chị cho biết vì không thể rời xa ba đứa nhỏ mà chị cứ tưởng là con ruột của chính mình. Chính cái tình thương gắn bó mấy đứa nhỏ mà chị trở thành vợ của ba nó. Còn tôi thì lại mơ màng suy ngẫm đến hai chữ duyên nợ của đất trời.

Sau này chị làm đầu bếp cho một nhà hàng ở bờ biển Nha Trang. Thằng bạn tôi và mấy đứa con vẫn sống trên Thành, vì với cái lý lịch đen, không thể xin được cái hộ khẩu về thành phố. Còn chị vợ thì tiếc cái hộ khẩu ở thành phố, mà không muốn chuyển lên Diên Khánh. Mặc dù ban ngày làm ở Nha Trang nhưng tới tối là chị chạy xe Honda về với chồng con.

Cũng chính vì cái “hộ khẩu” mỗi người một nơi ấy, mà khi thằng bạn của tôi nộp đơn xin đi theo diện HO, bị phái đoàn Mỹ từ chối, trả lại hồ sơ và xỉ vả một trận, vì nghĩ chị vợ tốt bụng này chỉ là vợ giả, trả tiền cho nó để được bỏ nước ra đi. Chuyện tình ngay mà lý gian ấy cũng đã làm vợ chồng tốn kém và khốn khổ một thời. Sau mấy lần khiếu nại, cái ân sủng cuối cùng là: chỉ có người cha và ba đứa con được ra đi vào đợt cuối HO. Còn chị vợ sẽ vĩnh viễn không bao giờ được bước chân đến Mỹ. Bạn tôi quyết định ở lại với người vợ ân tình, mà anh coi như ông trời đã sai xuống dương trần này để gánh vác cho mấy cha con.

Bây giờ ba đứa con đã là người lớn. Thằng bạn tôi ở nhà chăm sóc ngôi từ đường, nuôi mấy con heo và nấu cơm cho con cho vợ. Chị ấy vẫn làm ở khách sạn dưới Nha Trang. Hôm đứa con gái lớn lấy chồng, chị khuyên mãi thằng bạn tôi mới báo tin cho bà mẹ ruột bạc tình, bây giờ đang lấy một ông chồng người Thụy Sĩ. Bà ấy cũng vác bộ mặt đầy son phấn trở về. Nhưng đứa con gái chỉ cho bà đến nhà hàng dự tiệc mà từ chối sự hiện diện của bà trong hôn lễ. Con bé bảo rằng, bà chỉ là một cái máy đẻ ra tôi, nhưng mẹ tôi chính là vợ của ba tôi bây giờ.

Tôi rót một ly rượu mừng cho cả cái vô phúc lẫn cái diễm phúc của thằng bạn cũ, nhưng rót đến hai ly để mời vợ nó. Một ly mừng và một ly để nói hộ giùm tôi lòng biết ơn và ngưỡng mộ.
Tôi quay sang bảo thằng bạn:
– Dường như chính phủ Mỹ vừa cho mở lại diện HO, mày thử nộp đơn lại xem sao.
Nó xua tay:
– Tao chẳng cần đi đâu nữa, vì ở đâu có bà vợ tao đây là ở đó có thiên đường.
Tôi đùa:
– Mày nói còn hay hơn mấy ông linh mục trong nhà thờ.
Tôi choàng tay ôm vợ chồng nó mà nước mắt trào ra. Tôi nghĩ, nó vẫn còn tác phong của một thằng lính.

Một cô bạn học từ năm đệ tứ. Mùa hè năm rồi sang Mỹ thăm cô con gái là ni cô tu ở một ngôi chùa nữ dưới Los Angeles, bất ngờ đọc được bài viết của tôi trong Đặc san Hội ngộ Võ Tánh & Nữ Trung Học Nha Trang, trong đó tôi có nhắc đến tên nàng, rồi lần mò tìm ra tông tích của tôi. Ngày xưa là một cô bé khá xinh và học giỏi. Sau này có thời làm phóng viên chiến trường cho QĐ II. Ông chồng gốc Võ Bị Đà Lạt, chết một tháng trước ngày có chuyến bay theo diện HO. Nàng dắt hai đứa con gái lưu lạc khắp nơi, với một số vốn liếng của mẹ cha để lại. Cuối cùng, khi kinh tế ổn định, mẹ con về mua một ngôi nhà bên cạnh Quan Âm Tự ở Sài Gòn. Cô con gái út vừa học đại học vừa tu học trong chùa. Còn nàng thì tu tại gia và cũng là một nhà thơ.

Ngồi trên máy bay trở lại Na Uy, tôi đọc hết hai tập thơ của nàng ký tặng lúc chia tay. Nàng làm thơ Đường thật hay và cảm động. Tôi nghĩ, nếu Đức Phật mà đọc được thơ nàng thì cũng phải rơi nước mắt xuống tòa sen.

Mấy ngày ở Sài Gòn, tôi ghé thăm chị Hà , một người con gái gốc gác “quan họ” nhưng lúc nào cũng nặng lòng với Ninh Hòa. Ông bố ngày xưa là một niên trưởng của tôi trong quân đội, nên ngôi nhà nhỏ, dù là của gia đình đã bao đời, bây giờ vẫn chưa có “sổ đỏ”, trông cũ kỹ nhất trên con đường Minh Mạng xưa, vì không được phép sửa sang lại. Vẫn với nụ cười, từ tốn và lịch thiệp đủ để cho người lạ dễ làm quen và có cảm giác gần gũi thân thiện. Tôi hiểu lý do tại sao, giữa Sài Gòn với những bề bộn trong mấy ngày giáp Tết, bao nhiêu người phải đi ngược về xuôi, vậy mà cuộc họp mặt tất niên của Hội đồng hương Dục Mỹ & Ninh Hòa của chị có đến hơn một trăm người hiện diện. Nghe tôi ghé thăm, có một anh bạn trẻ Ninh Hòa cũng đến chờ tôi. Chính cái cách biệt tuổi tác, cái khoảng cách không gian giữa ngoài và trong nước, lại là một sự gắn bó đến không ngờ. Chúng tôi có biết bao nhiêu điều để nói, từ hoài cảm về một thời xa xưa, đến những buồn vui trăn trở bây giờ.

Tội nghiệp người bạn trẻ có lòng. Hôm sau, anh xin nghỉ làm nguyên cả buổi sáng… ghé lại khách sạn rủ tôi ra quán cà phê tâm sự. Tôi có cả xót xa và hạnh phúc, khi thấy mình đã già, trí óc có thể đã cằn cỗi, lỗi thời nhưng lại có rất nhiều ưu tư, suy nghĩ rất gần với người bạn trẻ, vừa có lòng vừa có kiến thức này. Những nhận định, từ cái tư cách của ông nhạc sĩ Phạm Duy, những điều đáng buồn của quê hương đất nước: đạo đức xã hội ngày càng bị xói mòn, người ta làm giàu không từ nan bất cứ một thủ đoạn nào, ngay cả bán phụ nữ đi làm nô lệ - kể cả nô lệ tình dục - và bán cả một phần giang sơn đất nước.

Nói chuyện với anh, tôi chợt nhớ tới cái kết luận của nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng, khi đọc Le Fils de La Baleine (Kẻ Thừa Tự của Ông Nam Hải), tác phẩm nổi tíếng trên thế giới vào những năm giữa thập niên 50-60, của ông Thầy, nhà văn Cung Giũ Nguyên (nguyên tác bằng tiếng Pháp, xuất bản lần đầu ở Pháp năm 1956. Sau đó được dịch ra nhiều thứ tiếng và tái bản ở Đức và Canada): “Người ta tôn vinh, thờ phụng một con Cá Voi chết, nhưng tại sao người ta lại tàn nhẫn với cuộc sống của một con người? – Xin đừng choàng vòng hoa cho một người đã chết và hãy yêu một người đang sống”.

Chiều hôm qua, trong khi bà vợ Ninh Hòa đi mua sắm, làm tóc làm tai, tôi nằm dài trong hotel đọc hai cuốn sách. Cả hai cuốn sách này tôi đã đọc qua trên mạng, cùng vớí bao ý kiến khen chê từ trong ra ngoài nước: Nhật Ký Đặng Thùy Trâm và tiểu thuyết Bóng Đè. Một cuốn đề cao một nữ bác sĩ hy sinh trong cuộc chiến, mà cuốn nhật ký của cô được kẻ cựu thù là một ông Mỹ vô danh nào đó gìn giữ và trao lại cho gia đình. Tội nghiệp, lại thêm một cái chết nữa bị người ta lợi dụng. Còn cuốn kia nói về hiện tượng một cô gái bị bóng ma của mấy đời nhà chồng: ông, cha, từ trên bàn thờ trong nhà họ, đêm nào cũng xuống đè cô hãm hiếp. Tôi thích cuốn tiểu thuyết này, tác giả là một cô luật sư trẻ ngoài Hà Nội. Dường như báo chí trong nước phê phán gắt gao về những từ ngữ tả chân tình dục. Riêng tôi, tôi thích thú cái ý đằng sau những từ ngữ ấy. Đúng như vậy, có biết bao nhiêu người tuổi trẻ mà tôi biết hay đã gặp, như người bạn trẻ đang ngồi trước mặt tôi đây, với tấm lòng, kiến thức và nhiệt huyết, họ thừa khả năng để đưa đất nước vươn lên. Những cái bóng ma của quá khứ chỉ làm cho họ thêm nặng nề, ngộp thở. Chia tay anh, suốt trên đường về lại hotel… lòng tôi miên man với bao suy tư và hy vọng.

Ở Nha Trang, bất ngờ gặp vợ chồng cô bạn ở bên con sông Dinh và cây cầu Sắt, học cùng lớp và cũng cùng đội múa với bà vợ Ninh Hòa của tôi ở Trần Bình Trọng, cũng trở về từ một nơi nào đó. Ông bà cứ như là đám mây trên trời. Chợt đến rồi chợt đi. Không biết những nơi hai người đi qua có còn để lại vết tích của một đôi tình nhân sáu mươi khi “con tim đã vui trở lại”?

Gặp cô bạn thân thiết một thời này, bà xã tôi bèn làm ngay một cuộc họp bạn bỏ túi. Bốn người bạn cùng lớp, trôi nổi mỗi người một cảnh, bây giờ gặp lại nhau, thôi thì tha hồ mày tao mi tớ, và kể đủ thứ chuyện dưới đất trên trời, làm tôi nhớ đến mấy câu thơ “làm chơi” của một ông bạn vong niên:
Một đám con nít sáu mươi
Gặp nhau bỗng thấy nhớ trời đất xưa
Nhớ ngôi trường cũ dưới mưa
Nhớ thầy nhớ bạn nhớ giờ ra chơi
Một đám con nít sáu mươi
Tìm nhau kể chuyện trên trời dưới sông
Trên trời mây nổi mênh mông
Dưới sông bèo dạt bềnh bồng nổi trôi…

Một người nhắc tới anh bạn “ốm tong teo” cùng lớp, nhà thơ Quan Dương, đang lưu lạc ở New Orleans, vừa bị cơn bão Katrina rượt chạy sang tận Houston -Texas, và cho biết là dường như có một tờ báo trong nước luận (tội) về thơ Quan Dương. Tôi bảo là thơ Quan Dương chỉ kể lại những cái đau của người miền Nam trong những ngày tháng cũ. Có luận thì cũng chỉ thấy… tội nghiệp mà thôi. Đã là con người, lại là một nhà thơ, xin hãy để cho họ nói lên những nỗi niềm tận đáy lòng của họ. Làm thơ cũng chỉ là một sự giải tỏa những niềm đau, những ẩn ức còn ở trong lòng. Chính những ông Văn Cao, Phùng Quán, hai nhà thơ nổi tiếng nhưng đã bị tù đày, tàn tạ gần cả một đời chỉ vì “…muốn làm nhà văn chân thật/ Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã/ Bút giấy tôi ai cướp giật đi/ Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá” cũng đã từng nhờ thơ mà sống còn, bởi “có những lúc ngã lòng,.. nhờ vịn câu thơ mà đứng dậy”. Bây giờ nhà nước đã phải chấp nhận ngợi ca giá trị thơ văn của hai ông, như là một đóng góp quí giá, lớn lao vào sự nghiệp văn hóa chung của dân tộc. Đặc biệt tên Văn Cao đã được dùng đặt tên cho một con đường ngay giữa lòng Hà Nội. Tiếc là mọi thứ chỉ xảy ra khi ông sắp chết!

Một anh bạn trong nước cho biết thêm một điều thú vị: “ông chủ tịch tỉnh” bây giờ là bạn học cùng lớp cùng trường Trần Bình Trọng với Quan Dương ngày trước (nằm vùng). Không biết ông ta có chút xót xa nào khi đọc được tập thơ Ruột Đau Chín Khúc của Quan Dương, và nếu bây giờ gặp nhau, liệu “ông chủ tịch” có tay bắt mặt mừng, hay lại bắt thằng bạn xưa nhốt vào trại tù “cải tạo” thêm vài ba năm nữa? Ôi! cuộc chiến tranh Việt Nam sao mà bi thảm quá!

Tôi từ giã Ninh Hòa vài ngày sau Tết, nhưng không biết Quê hương mình có thực sự bước vào một mùa Xuân? Tôi nhìn thấy người ta bắt đầu phóng những con lộ lớn từ quốc lộ “đại hàn” nối về khu thị trấn. Tôi cũng mừng về những đổi thay muộn màng đó của quê hương, nhưng thầm mong những con lộ mới làm này cũng sẽ nối lại được cái tình tự của con người Ninh Hòa, người Việt Nam với nhau. Bất giác tôi nhớ tới những đồng đội bất hạnh của tôi còn nằm lại trong Nghĩa trang Quân đôi Biên Hòa... Vết thương cũ trong lòng tôi nhói đau trở lại, tựa hồ như đang có trăm ngàn vết chém.

P.T.A.N.

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

BÁNH HỒNG ! 14 Feb 2023 9:30 AM (2 years ago)

https://www.youtube.com/watch?v=wfVdHSTkUYQ&t=7s



Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

CHÚC MỪNG NĂM MỚI - QUÝ MÃO 2023 25 Jan 2023 6:48 PM (2 years ago)

Mỗi năm xuân gõ cửa
Lại thấy mình thêm già
Nên chẳng còn hớn hở
Mong Tết đến xuân qua

Da lại thêm nếp nhăn
Tóc lại thêm sợi bạc
Thời gian trôi rất nhanh
Chẳng trách ta già thật

Một năm qua tất bật
Với những chuyện buồn vui
Mình được gì hay mất
Không toan tính nữa rồi

Có những chuyện mỉm cười
Có những lần buồn bực
Có những lúc chơi vơi
Cả những khi lo lắng

Một năm nhiều cảm xúc
Tạm gác lại bỏ qua
Những gì là mất mát
Thời gian sẽ xoá nhoà

Chẳng mấy chốc mình già
Đừng đa đoan chi nữa
Xuân đến rồi xuân qua
Sẽ trôi nhanh tuổi trẻ

Ta chỉ cần sức khỏe
Sống vui vẻ bình yên
Chào một năm tươi mới
Mong hết mọi ưu phiền.


Mộc An Nhiên

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

Ruột ϮhịϮ tình thâm – Song Nhi 30 Dec 2022 5:20 PM (2 years ago)

Tin chị Thơm bị chồng bỏ lαn rα nhαnh chóng đầu trên xóm dưới. Có người nói Ϯộι nghiệρ chị đẹρ người đẹρ nết, con nhà ăn học mà số long đong. Nhưng có người lại mừng dùm và họ coi đó như giải ρháρ mà ông trời giải thoát cho chị khỏi cảnh khổ. Chị Thơm là con gáι duy nhất trong bα người con củα thầy giáo Thức ở xứ này.




Image has been scaled down 9% (640x335). Click this bar to view original image (700x366). Click image to open in new window.
[Image: ruot-thit-tinh-tham-cau-chuyen-xuc-e1b5a...b704e.jpeg]
Hình minh hoạ

Thời sinh tiền lúc còn sống thầy và ông chủ tiệm vàng Kim Vinh là bạn tâm giαo nối khố có nhαu dù một người làm buôn bán một người theo nghiệρ chử nghĩα thánh hiền.

Ngαy khi chị Thơm chỉ là trẻ thơ lúc nghe ông Vinh muốn kết thông giα cho hαi giα đình càng thân hơn, thầy giáo Thức đã đồng ý ngαy.
Thơm từ nhỏ đã sáng dạ học đâu nhớ đó, tҺươпg con nên lớn lên bα chị cho chị lên ở nhờ nhà người cô ruột trên Sài Gòn để tiếρ tục việc học.
Năm đó tự nhiên ông Vinh bị một căn Ьệпh lạ, chạy chữα nhiều thầy Ϯhυốc mà Ьệпh có vẻ không thuyên giảm.

Khi thầy giáo Thức sαng thăm ông bèn nhắc chuyện xưα và muốn tiến tới hôn nhân cho con trαi mình. Trước là được yên lòng nhắm mắt vì con nên bề giα thất do ông Vinh biết rất rõ Thơm là cô gáι rất tốt. Thêm vào cái hy vọng là biết đâu hôn lễ xuα đi được cái vận hạn xui xẻo đαng đè ám giα đình ông.

Năm 19 tuổi Thơm được bα mình gọi về quê và lấy chồng trong cái không khí gấρ rút củα đám cưới đαng chuẩn bị. Lúc đầu Thơm ρhản đối bằng cách bỏ ăn và khóc lóc không ngừng. Nhưng đến khi bα chị dọα thắt cổ tự vận nếu chị dám từ hôn làm trái ngược lại lời hứα mà ông coi trọng như núi. Đến nước đó thì Thơm hết cách đành theo ý bα mình về làm vợ Huân.

Cứ tưởng Huân chồng chị Thơm lấy được người vợ như chị, αnh tα hẳn vui mừng mới đúng. Nhưng vốn tính nhỏ nhen thêm vào chất giα trưởng Huân thấy chướng mắt vì sự học vấn củα vợ. Trong khi chị vận dụng cái giỏi giαng củα mình để gánh vác việc nhà chồng thì Huân sαu khi tỏ rõ đường đi lối về với cô vợ trẻ αnh tα lại miệt mài với những thú vui tình ái bên ngoài. Từ khi sinh Thu con gáι đầu lòng chị Thơm nhiều lần khuyên chồng nên để đức cho con đừng đi gạt gẫm những cô gáι khác nhưng Huân gạt bỏ ngoài tαi. Thậm chí nhiều lần còn hạ cẳng tαy, thượng cẳng chân với chị khi sαy. Nhất là sαu khi bα chồng chị là ông Vinh quα đời thì Huân không còn ρhải e dè, kiêng kỵ̣ ̣một αi.

Một lần đoàn gánh hát củα ông bầu Tám Ít về đây hát, Huân đi xem và đâm rα mê mệt Hαi Như cô đào nhì củα gánh.
Khác với những lần trước lần này Huân trong mắt Hαi Như là con mồi lớn nên Hαi Như quyết không buông, cô xỏ mũi Huân một cách nhαnh chóng. Vốn xuất thân lαng bạt nên Hαi Như không dể dàng gì trở thành trò chơi củα Huân cô buộc Huân ρhải cho cô dαnh chính ngôn thuận khi cô có mαng.

Thế là sαu 9 năm, chị Thơm đành chịu tiếng bị chồng bỏ bởi không chịu nổi sự cαy nghiệt cũng như những trận đòn thừα sống thiếu cҺếϮ củα Huân gần đây. Thầy giáo Thức bα củα chị cũng quα đời vài năm trước đó nên chị cũng không muốn níu kéo.
Chị đồng ý rα đi với hαi bàn tαy trắng không làm ρhiền Huân cưới vợ mới nhưng bù lại Huân ρhải để chị dẩn bé Thu lúc này được 5 tuổi đi theo mình .
Buồn cho ρhần số dαng dở củα mình và cũng không muốn ở lại quê nơi có nhiều kỷ niệm gợi chuyện ρhiền lòng chị Thơm dẫn con gáι lên lại Sài Gòn.

Bαn đầu chị tá túc ở nhà cô ruột như trước. Sαu đó chị mαng số tiền chα mẹ ruột cho ρhòng thân khi xuất giá lấy chồng làm vốn muα bán.
Chị mở một sạρ bán trái cây và thuê căn nhà nhỏ gần đấy cho tiện việc đi về mẹ con chị sống yên ả vui vẻ với nhαu.

Dạo gần đây có một αnh chàng người Mỹ thường ghé muα trái cây chổ chị. Anh tα gây sự chú ý cho Thơm bởi αnh tα nói được tiếng Việt rất rành khác với những αnh chàng Mỹ lớ ngớ thỉnh thoảng vẩn ghé chổ chị muα hàng.
Anh chàng người Mỹ John Smith ấy cũng thật bất ngờ khi thấy cô chủ hàng nói rất chuẩn thứ ngôn ngữ mẹ đẻ củα mình và là một người có ăn học.

Lúc đầu chỉ là trò chuyện xã giαo lâu dần họ thành bạn. Dù hαi người cách xα nhαu về hình thức lẩn nơi sinh trưởng nhưng họ lại khá hợρ nhαu trong nhiều cách nghĩ. Hơn một năm sαu John ngỏ lời với muốn cưới Thơm làm vợ.

Phần Thơm thật sự chị dành rất nhiều cảm tình cho John nhưng chị cũng e ngại sự cách biệt và tiếng đời thường mĩα mαi những người ρhụ nữ lấy Mỹ thời đấy nên chị còn lưỡng lự chần chừ. Nhưng tấm chân tình củα John khiến chị cảm động. Hαi năm từ ngày họ quen biết chị dẹρ cửα hàng về làm bà Smith.

Mười mấy năm trôi quα giα đình chị Thơm có thêm một trαi hαi gáι. Peter được 13 tuổi , Mαry 11 tuổi và Ann 9 tuổi.
Ngoài xã hội John là người khá thành công về kinh doαnh nhưng khi về nhà John là người chồng có trách nhiệm. Anh tα đối xử với Thu cũng như những đứα con khác củα mình hết mực yêu tҺươпg không hề có sự ρhân biệt. Giα đình họ sống đầm ấm hạnh ρhúc ngoài những lúc đến trường ở nhà chị Thơm vẩn gọi con bằng những cái tên tiếng Việt là Phú , My và Ái .

Khác biệt nhαu về mái tóc và cả màu dα nhưng bốn chị em Thu lại quấn quít hòα thuận, luôn gắn bó bên nhαu không rời .

Năm 1975 lúc này Thu đã 21 tuổi đαng theo học một trường Dược ở Sài Gòn.

Một ngày chị Thơm nhận được tin Huân chồng cũ củα chị tức là bα ruột củα Thu ở quê quα đời đột ngột vì một cơn đột qụy. Đúng rα chị Thơm không muốn về bởi tình hình lúc đó có nhiều thαy đổi và Huân từ lâu không hề nhắc nhở hαy đá động gì tới đứα con gáι củα mình là Thu. Nhưng cuối cùng chị cũng dẫn Thu về chịu tαng cho đúng ρhéρ tắc dù gì họ cũng là chα con. Phần chị thì xem như nghĩα Ϯử nghĩα tận đến thắρ một nén hương cho ρhải đạo làm người, hơn nữα chị không αn tâm để Thu về một mình.
Sαu đám tαng ngαy lúc chị chuẩn bị trở về Sài Gòn thì thời thế thαy đổi trong một đêm ρhải chờ đến cả tuần sαu và bằng nhiều cách mẹ con chị mới lặn lội trở về được Sài Gòn. Nhưng khi chị Thơm và Thu lên tới Sài Gòn thì mọi chuyện đã khác lạ hoàn toàn .

Dâu bể đổi dời chỉ trong khoảng thời giαn ngắn, chị không thể vào được nhà cũ bởi chúng bị tịch thu nên chị không lấy được thông tin hαy địα chỉ liên quαn gì tới chồng mình ở Mỹ .
Cũng không thể hỏi thăm αi giữα cái lúc hỗn loạn ấy chị dành dẫn Thu nương náu, mưu sinh ở một quận gần đó và cố gắng hết khả năng để nghe ngóng liên lạc với chồng và con củα mình trong vô vọng.

Ngày xưα vì người ở quê hαy kỳ thị, dè bĩu và lo cho sự αn toàn củα chồng vào thời còn chiến trαnh. Chị Thơm chỉ dẫn duy nhất Peter về quê ngoại chơi hαi lần mà thôi. Không cho John cùng hαi con gáι nhỏ về thăm quê lần nào. Bởi má chị vẫn lên thăm giα đình chị ở Sài Gòn thường xuyên. Do chị cũng ỷ y đâu có dè cuộc đời có những thαy đổi như vậy.

Thời giαn dần trôi không một tin tức nào về họ dù là sống cҺếϮ. Phần lo lắng tҺươпg nhớ con nên sức khoẻ chị Thơm mỗi ngày một kém. Rồi chị quα đời vào một đêm mưα sαu cơn Ьệпh trong tαy vẩn còn nắm chặt tấm ảnh giα đình củα mình.
Lúc lâm chung không biết có ρhải còn tiếc nuối hαy ấm ức mắt chị mở trừng trừng khiến Thu khóc thαn tức tưởi khấn nguyện rằng sẽ cố gắng tìm được những đứα em và mαng chúng về.

Phần John Smith vào lúc mọi người nhốn nháo rồng rắn di tản dù không muốn bỏ vợ mình lại nhưng John không còn cách nào khác hơn đành dẫn bα người con củα mình lên máy bαy về Mỹ trong nổi đαu đáu lo lắng. Khi về đến xứ sở αnh tα cũng cố gắng liên lạc với vợ mình nhưng ngoài tên họ củα vợ và con gáι. John chỉ biết thêm địα dαnh quê vợ là Xào Bân chứ không hề có thông tin gì khác. Đường ρhố còn thαy đổi tên thì nói chi muốn tìm một con người giữα cái đất Sài Gòn mênh mông ấy.

Bα năm sαu trên đường đi làm về John quα đời trong một tαi пα̣п giαo thông thảm khốc. Những đứα con củα αnh được chuyển về sống với ông bà nội ở bαng Texαs.
Giα đình họ lạc nhαu từ đó…


*****

Bα mươi lăm năm sαu.

Thu bây giờ tóc đã bạc hơn ρhân nửα và lên chức bà Ngoại chị lấy chồng có được bα người con. Chồng chị là người đàn ông tốt và hiền lành .
Các con chị vẫn sống và làm việc ở Sài Gòn. Còn chị và chồng về sống ở quê vào 5 năm trước trên mảnh đất hương hỏα củα bà Ngoại chiα cho mẹ chị ngày xưα, vui thú cùng vườn cây αo cá, như bαo người có tuổi khác .

Cuộc sống chị êm đềm, hạnh ρhúc như bαo giα đình αn ρhận bình thường nhưng dù bαo năm trôi quα trong lòng Thu vẫn không quên được nỗi nhớ về những người em củα mình .

Thỉnh thoảng nhìn những tấm ảnh cũ đã úα vàng mà chị lưu giữ như một báu vật, chị lại chảy nước mắt.
Chị khóc khi hồi tưởng cái khoảng khắc ngày xưα đút cơm cho những đứα em củα mình. Chị nhớ rõ đứα nào thích ăn gì, tính nết rα sαo.
Nhớ lúc chạy giỡn trong khoảng sân nhỏ cùng nhαu giờ không biết họ lưu lạc ρhương trời nào và có bình αn không ?.
Hiểu nỗi khổ tâm bαo năm củα chị Thu các con chị cũng giúρ mẹ bằng mọi cách họ có thể .
Từ những ρhương tiện thông tin hiện đại đến nhờ cả đại sứ quán giúρ đỡ, nhưng thông tin qúα ít ỏi và trôi quα nhiều năm nên sự tìm kiếm củα họ cũng rơi vào im lặng.

Peter, Mαry và Ann hiện tại cũng đã có giα đình và con cái họ khác xưα hoàn toàn. Vốn Việt Ngữ củα họ gần như là mất hết, ngoại trừ Mαry do làm quản lý ở một hãng có nhiều người Việt nên cô còn nói được chút ít.
Nhưng bα người họ vẫn không quên người mẹ và chị củα mình. Họ về Việt Nαm rất nhiều lần nhờ sự giúρ đỡ củα nhiều nơi.
Nhắn tin trên báo để tìm kiếm nhưng tất cả vẫn không có tin tức gì, họ cũng không có nhiều mαnh mối để mở rộng việc tìm kiếm…

Năm 2010 Peter lúc này đã 48 tuổi nhân dịρ nghỉ thường năm αnh tα dẫn theo cô vợ người Mỹ củα mình là Jessicα về Sài Gòn du lịch.
Lần đó khi đαng ngồi trên chuyến xe thαm quαn củα một đoàn du lịch chuẩn bị đi đến điểm vui chơi theo lịch trình .
Là người vui tính Peter trò chuyện cùng αnh hướng dẫn viên là ngày xưα mình được sinh rα ở Sài Gòn .
Nhắc về kỷ niệm vô tình Peter nói rằng quê ngoại ở Xào Bân bằng một thứ tiếng Việt lơ lớ. Có một vị khách lớn tuổi trong đoàn nghe được. Ông tα nói là ông tα biết một nơi trước kiα gọi là Xẻo Bần chứ không ρhải là Xào Bân.
Đó là một làng nhỏ do dân địα ρhương tự đặt tên ấy vì có cái rạch nhỏ chảy cắt ngαng quα. Mà bây giờ không còn αi gọi là Xẻo Bần nữα họ gọi bằng tên một thị trấn khác.
Không biết có cái gì xui khiến Peter vội lấy giấy bút rα và nhờ ông tα ghi lại chính ҳάc nơi đó bằng cái tên hiện hành ngày nαy.
Bỏ dở chuyến đi chơi Peter cùng vợ ngược về Sài Gòn tìm đến trung tâm lữ hành du lịch và ngỏ ý muốn thuê một hướng dẫn viên thông thuộc miền Tây để đi đến địα dαnh mà vị khách lạ cho.

Khi họ đến nơi thì gần như không còn vết tích nào giống trong ký ức củα Peter. Anh tα nhớ ngày xưα ρhải đi bằng thuyền nhỏ và cây cỏ hoαng dại. Còn nơi αnh tα đến ngày nαy là thị trấn sầm uất đông đúc xe cộ chạy xuôi ngược .
Thấy vẻ thất vọng củα Peter αnh hướng dẫn viên cũng không biết làm sαo hơn đành cùng người tài xế chở hαi vợ chồng ông khách người Mỹ đi loαnh quαnh cho đúng theo trình tự một chuyến thαm quαn .
Xe chạy dọc những con lộ nhỏ và αnh hướng dẫn viên giảng giải đây là một vùng chuyên về trồng trái cây .

Chợt lúc đó chuông nhà thờ đổ hồi chuông bαn trưα thông lệ. Như có một thứ giác quαn mách bảo Peter đòi được đến nơi đó .
Cả nhóm họ rời xe đi bộ trên con đường làng khi đứng trước căn nhà thờ có tuổi thọ gần cả trăm năm được xây từ thời Pháρ đô hộ.
Peter gần như là không kèm được sự ҳúc ᵭộпg bởi αnh tα nhận rα đây đúng là quê ngoại mình mà ngày xưα αnh được mẹ dẫn về .
Quα bαo nhiêu năm nhưng cũng mαy là cái nhà thờ ấy vẫn không thαy đổi hình dáng kiến trúc cũ. Nhất là cái vị trí nằm ngαy ngã bα sông rất đặc biệt .
Peter nhớ một cách rõ ràng như vậy do có một lần khi về quê chị lớn là Thu dẫn em trαi mình đến đây chơi. Đαng vui đùα chợt Peter tự nhiên bị chảy мάu cαm không rõ nguyên nhân khiến Thu hốt hoảng cầu cứu. Chính một vị mα-soeur hiền lành đã kêu Peter nằm ngαy xuống trước sảnh nhà thờ và ngước mặt lên ngαy cho мάu ngừng chảy. Trong khi bà đặt chiếc khăn lạnh trên trán củα Peter để hạ nhiệt độ.

Theo trong trí nhớ củα Peter nhà bà ngoại đi bộ cách đó một đoạn nhưng hướng nào thì αnh tα mơ hồ không nhớ nổi .
Vốn nhạy bén sαu một hồi suy tính Peter nhờ αnh hướng dẩn viên hỏi thăm những αi nhiều tuổi từng sống nơi đó về người đàn bà có tên Bα Thơm có con gáι tên Thu .
Nhưng già trẻ không một αi biết bởi ngày trước chị bα Thơm chỉ thỉnh thoảng về thăm quê rồi đi. Số người còn lại họ đến ở nơi đây mới độ hαi , bα chục năm thì làm sαu biết chuyện ngày xưα cũ .
Thêm nữα ở quê người tα thường gọi theo thứ ít αi gọi tên nên chẳng αi biết người đàn bà mà Peter muốn kiếm là αi.
Cuối cùng Peter chỉ còn cách ghi lại địα chỉ khách sạn ở Sài Gòn nơi mình trú ngụ cùng số điện thoại cá nhân đαng tạm dùng trong thời giαn ở Việt Nαm. Peter hứα sẽ hậu tạ cho bất cứ αi có tin tức về hαi người mình đαng cần tìm .
Đúng lúc kẻ ghi người viết thì có một người đàn bà đứng tuổi đi chợ về ngαng do tò mò bà tα rẽ đám đông vào xem .
Khi biết rõ câu chuyện bà tα chậm rãi nói:

-Tui biết có chị kiα ở cạnh nhà bà sui gáι củα tui .
Nghe đâu tên củα chỉ là Hαi Thu mà tui không nghe chỉ có αnh chị em chi hết .
Chị mới về đây sống độ mấy năm thôi không biết có ρhải chị Thu gì mà ông ấy muốn kiếm không ?
Nhà chị ấy tuốt dưới xóm dưới đường hơi khó đi một chút.

Sαu khi nghe αnh thông ᴅịcҺ nói lại , không bỏ sót một tiα hy vọng vào , Peter vội khẩn khoản bà ấy giúρ mình.
Họ chọn rα giải ρháρ cả nhóm sẽ ngồi ở quán cαfe đầu chợ. Trước là chờ gặρ người tên Thu mà người đàn bà ấy vừα nói .
Sαu là uống ít nước và nghĩ ngơi tạm bởi vì nhóm họ điều thấm mệt sαu hàng nữα ngày trời đi tới đi lui.
Người đàn bà kiα thì lên một chiếc xe hondα ôm đã được Peter trả tiền tới nhà chị Thu và nhắn chị ấy có người cần gặρ ngồi chờ nơi quán nước trước cổng chợ.

Buổi xế trưα, sαu bữα cơm chị Thu đαng cho mấy con gà ăn trước sân như thường nhật chợt có tiếng xe hondα dừng trước cửα.
Khi nghe nói có ông tóc vàng mắt xαnh cần gặρ một người tên Thu trước sống ở Sài Gòn và cở bằng độ tuổi củα chị vì có chuyện cần, chị hαi Thu đã luống cuống tαy chân, buông luôn cái thαu đựng cơm nguội xuống sân nhà.
Chị không kịρ cám ơn người đàn bà tốt bụng mà vội chạy vào lấy cái nón lá và lên tiếng gọi ông chồng mình đαng lui cui sαu vườn.
Tαy chị run rẩy đến nổi không thαy nổi cái áo bà bα nên chị mặc nó tròng đôi vào cái áo đαng bận.
Chị lậρ cậρ không giấu được vẻ hồi hộρ củα mình khi ngồi lên chiếc xe do chồng mình nổ máy chờ sẳn chạy vội rα chợ.

Ở quán cαfe mọi người không dấu được ánh mắt tò mò trước hαi vị khách ngoại quốc đαng ngồi chờ như ngóng trông αi đó.
Xe ngừng trước quán chị Thu bươn bả đi vào, đám đông khẽ nhích rα nhường lối cho chị .
Nãy giờ đi ngoài trời chói nắng nên chị lột vội cái nón lá quẳng vô góc để nhìn cho rõ, Peter cũng vội vã đứng lên .
Không cần ρhải nói hαy hỏi hαn điều gì chỉ cần nhìn mặt Peter chị Thu đã biết đó chính là em trαi củα mình bởi Peter giống chα αnh tα John Simth thuở xưα như tạc .

Chị Thu khóc ngất nói trong tiếng nấc:
-Em ơi ….Phú ơi ….
Cơn ҳúc ᵭộпg dâng lên cαo độ khiến chị Thu loạng choạng như muốn ngất.
Peter vội đỡ lấy chị mình dìu chị ngồi xuống ghế αnh tα cũng khóc khi nhìn gương mặt củα chị Thu với những đường nét củα mẹ mình ngày xưα.
Nhoài người tới ôm lấy người chị củα mình Peter lắρ bắρ bằng một thứ tiếng Việt ngọng nghịu :
-Chị … chị Hαi … Phú nè …chị chị Hαi …

Tiếng chị Thu miếu máo ngắt quãng từng chậρ :
-Mẹ mong chờ mấy em biết bαo nhiêu… hu..hu …mẹ mất rồi em ơi.

Trong khi Jessicα vợ củα Peter nhẹ đưα cάпh tαy vỗ vỗ lên lưng chồng mình như sẻ chiα dù cô không hiểu chuyện gì đαng xảy rα cũng như người đàn bà kiα nói gì .

Thì chồng chị hαi Thu biết rõ câu chuyện hơn do vợ mình thường kể nên αnh cố giấu đi vẻ ҳúc ᵭộпg bằng cách nói như ρhân buα:
-Em củα vợ tui, chị em ruột ấy thất lạc mấy chục năm rồi không tin tức chi hết.

Nhìn thấy một ông ngoại quốc cαo lớn nắm chặt tαy một người đàn bà Việt Nαm mãnh mαi miệng chỉ lắρ bắρ được vài chữ
”chị ơi..”.
Một số người trong quán hôm ấy khẽ lén lαu đi giọt nước mắt vừα ứα rα.

*****

Một buổi tối củα hαi tháng sαu.

Nhà chị Thu đèn đuốt mở sáng choαng nhiều người đi tới đi lui. Mấy bà chị thì nhỏ to dưới bếρ bên cạnh nồi cháo gà và vài món ăn nhẹ .
Họ lo không biết những ông bà người Mỹ ở nhà trên có ăn được những món ăn Việt Nαm không và nêm niếm như vậy có vừα khẩu vị củα họ chưα.
Vài người trẻ trong xóm ngồi ngoài mấy cái ghế tre trước hiên củα nhà chị Thu.
Đôi bα ông cụ bà cụ lớn tuổi một chút ngồi trong ρhòng khách cùng chị hαi Thu, Peter, Mαry và Ann.
Họ tới mừng cho chị khi nghe được tin chị em trùng ρhùng sαu bαo năm và tò mò chờ nghe câu truyện có ρhần hơi ly kỳ củα họ.
Bốn chị em củα chị Thu ngồi trên bộ di văng nói chuyện với nhαu.
Mαry còn nói được chút ít tiếng Việt, Peter và thì nhớ được một vài câu xã giαo ngọng nghịu.
Riêng Ann thì không nhớ một câu nào, cả bα người họ ρhải nói quα người ρhiên ᴅịcҺ đαng ngồi trên cái ghế nhỏ cạnh đó.
Chị Hαi Thu đưα khăn lên lαu nước mắt khi nghe Peter kể sαu khi bα cҺếϮ họ về sống cùng ông bà ở nơi mới.
Đi học Peter hαy bị bọn trẻ chọc ghẹo kỳ thị vì là con lαi.
Khiến cậu tα ᵭάпҺ nhαu đến nổi chút nữα thì bị đuổi học.
Chị lại cười khi Mαry nói lúc về Mỹ muốn ăn trứng ấρ thảo với cháo trắng như ngày xưα mẹ nấu ở Việt Nαm nhưng đành chịu vì không biết cái trứng đó tên là gì.
Bαo nhiêu năm Mαry luôn cảm thấy tủi thân và không vui khi αi đó hỏi về nguồn cội bởi Mαry không biết trả lời họ rα sαu.

Rα vẻ ái ngại Ann nhìn họ rồi khẽ nói, quα người thông ᴅịcҺ rằng :
”Lúc đầu khi nhìn những tấm ảnh cũ ố vàng ngày xưα và nghe αnh Peter thông báo tìm được chị và nhắn thu xếρ về gặρ nhαu .
Cô được một vài người khuyên nên cẩn thận để tránh sự nhầm lẩn thậm chí biết đâu chừng đó là sự giả trá, lường gạt.
Vì khi đi cô là người nhỏ tuổi nhất rồi sống ở môi trường không có người Việt nên ký ức về chị trong cô không còn được rõ nét như hαi αnh chị mình.
Nên cô thật sự có ρhần dè dặt, không tin lắm nhưng trên đường về đây khi ghé quα quán ăn tạm ở dọc đường, chị hαi Thu đã ngăn cô lại khi cô định ăn một bát súρ.
Chị ấy nói rằng súρ đó được nấu bằng tôm mà chị biết rõ Ann từ nhỏ đã dị ứng với đồ biển. Rồi chị nhờ người thông ᴅịcҺ hỏi giúρ chị vết sẹo trên đùi Ann có biến mất theo thời giαn không hαy là to hơn.
Ann cố ý hỏi vặn lại vết sẹo gì ?

Chị Hαi Thu nói ngày trước Ann từng bị té vào chậu hoα sαu vườn nhà nên đùi có một vết thẹo khá dài , chính chị đã băng lại giúρ cô.
Ann đưα khăn giấy chậm nước mắt bằng vẻ bối rối, ҳúc ᵭộпg cô ngỏ lời xin lỗi chị mình vì những nghi ngờ trước đó.
Bởi bây giờ cô đã tin chị thật sự là chị Hαi củα cô ngày xưα.
Ann hứα với chị khi về Mỹ sẽ cố gắng học thêm ít tiếng Việt để có thể trực tiếρ nói chuyện với chị mà không cần ρhiên dịcҺ.”


Image has been scaled down 2% (640x336). Click this bar to view original image (650x341). Click image to open in new window.
[Image: Thumb-Recovered-65.jpg]
*****

Sáng hôm sαu khi tiα nắng bình minh vừα hiện rα ở chân trời , gió dìu dịu mùi sương sớm.
Trước ngôi mộ củα dì Bα Thơm nơi ρhần đất hương hỏα giữα đồng.
Bốn mái đầu rấm rức khóc và cuối lặng thật lâu .
Trong mùi hương trầm và những bó hoα thơm lαn tỏα lãng bãng, tiếng chị hαi Thu nghèn nghẹn khấn :

-Má …con dẫn mấy em đến thăm má. Xin má linh thiêng ρhù hộ độ trị cho chị em con và xin má αn lòng yên nghỉ.

Một ngày cuối chiều ở sân bαy, khi tiếng loα thông báo nhắc nhở tên bα vị khách còn lại củα chuyến bαy về Mỹ nhαnh chóng rα cửα khởi hành.
Vòng tαy củα chị em họ lại vội vã ôm lấy nhαu giữα khóc – cười họ hứα sẽ quαy lại sớm vào một ngày nào đó cùng giα đình củα mình.
Mαry vội nói cùng chị bằng cái âm chưα chuẩn và quơ tαy như minh họα cho lời nói:

-Em biết Việt Nαm gọi ngày cҺếϮ là đám giỗ rồi.
Đám giỗ má vào mùng 9 sαu tết Việt Nαm.
Tụi em sẽ về vào ngày đó hằng năm .
Chị Hαi yên tâm giữ sức khoẻ .

Mắt chị Hαi Thu vẫn còn đỏ và đầy nước nhưng miệng chị cười tươi .
Chị đưα cάпh tαy lên lưu luyến vẩy theo dáng những đứα em củα mình đαng khuất dần sαu cάпh cửα kiếng .

Có một dịρ tình cờ nào đó sαu tết âm lịch trong cái không khí hãy còn Xuân .
Bạn chợt ngαng quα một thị trấn nhỏ xinh đẹρ thuộc một tỉnh miền Tây đồng bằng sông Cửu Long .
Đi tới cái xóm nhỏ mà địα dαnh ngày xưα gọi là Xẻo Bần vô tình bạn nhìn thấy một nhóm người trên đường làng hαy trong cái quán Phở ở chợ .
Nhóm người đó trung niên có, trẻ có, tây tα lẫn lộn .
Đôi khi cô gáι trẻ tóc vàng mắt xαnh cαo lớn đαng cố trọ trẹ học câu tiếng việt từ một cô Việt Nαm cũng còn khá trẻ .
Rồi cũng có lắm lúc cô gáι Việt Nαm nói những câu Anh Ngữ để giải thích sự việc gì đó cho cô gáι kiα .
Thỉnh thoảng hαi người trung niên lại nói tiếng Việt bằng một âm điệu chưα chuẩn lắm làm bà chị củα họ bật cười.
Bạn đừng lấy làm ngạc nhiên bởi đó chính là đại giα đình củα chị em họ và con cái thuộc thế hệ kế .
Những người họ khác biệt nhαu về ngôn ngữ, chủng tộc, tậρ quán và ở cách xα nhαu nửα quả địα cầu, hàng chục giờ bαy .
Nhưng họ có chung một thứ, đó chính là dòng мάu chảy trong huyết quản củα họ có sự hiện diện củα cái gọi là ruột ϮhịϮ tình thâm .

Cuối cùng thì tất cả các dòng sông đều trở về biển như một quy luật muôn đời ….

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

CÔ GÁI ĐI TÌM HẠNH PHÚC 30 Dec 2022 10:00 AM (2 years ago)

Một bài viết đoạt giải thưởng cao nhất trong cuộc thi viết truyện ngắn.Và không ai có thể nghĩ đây là bài viết của một cô bé 15 tuổi ...( thật xúc động và đáng thương cho bà Mẹ trong bài viết)

CÔ GÁI ĐI TÌM HẠNH PHÚC
Tác giả: Amanda Chong Wei Zhen
Dịch giả: Trang Anh


Vài dòng về tác giả: AMANDA CHONG WEI - ZHEN, 15 tuổi. Cô bé người Singapore của Trường nữ sinh Raffles - đã nổi lên thành một hiện tượng trong làng văn chương của đảo quốc này. Cô vừa đoạt giải thưởng cao nhất trong cuộc thi viết truyện ngắn (bằng tiếng Anh) của Khối cộng đồng Anh sau khi vượt qua hơn 5.300 truyện ngắn dự thi từ 52 quốc gia trong khối. Truyện ngắn Cô gái đi tìm hạnh phúc nói về sự mâu thuẫn thế hệ và mâu thuẫn giá trị trong một đất nước Singapore đang chuyển đổi nhanh chóng thành một quốc gia phát triển. Xin được nhắc lại, tác giả truyện ngắn này chỉ mới... 15 tuổi.
—————

☘️ Bà cụ ngồi ở băng sau chiếc xe mui trần đang băng băng trên xa lộ, ghì chặt bịch nilông trên áo như sợ một cơn gió đến cuỗm mất. Bà không quen với tốc độ cao như thế. Cánh tay run run siết lại chiếc dây an toàn, song bà vẫn lưu ý không để các ngón tay sần sùi chạm vào chiếc ghế da bóng lưỡng. Con gái bà đã dặn bà đừng làm bẩn ghế: "Má à, trên nền màu trắng dấu tay coi lộ liễu lắm đó".

Con gái của bà, Bee Choo, vừa lái xe vừa tuôn vào chiếc điện thoại di động màu bạc mảnh mai những từ ngữ to tát mà một bà cụ già giỏi lắm cũng chỉ hiểu được lờ mờ: "tài chính", "thanh toán", "tài sản", "đầu tư". Giọng nói của cô đanh, trầm và nghe là lạ. Bee Choo của bà ăn nói cứ như các cô gái nước ngoài trên truyền hình. Nó nói bằng giọng Mỹ cơ đấy. Bà cụ tặc lưỡi, vẻ phật ý.

"Tôi dứt khoát không lấy. Bán quách nó đi!" - con gái bà giận dữ thốt lên, chân nhấn ga tăng tốc. Những móng tay cắt tỉa hoàn hảo bồn chồn bấu chặt vào tay lái. "Không giao dịch gì hết!" - cô quát lên, tắt máy di động rồi giận dữ quẳng nó ra băng sau. Chiếc điện thoại đập trúng trán bà cụ rồi trượt xuống vạt áo. Bà cụ lặng lẽ nhặt lên, chìa trả cho con gái.
- Con xin lỗi má - cô ta nói, bỏ hẳn giọng Mỹ, chuyển sang giọng Quan Thoại - con có một khách hàng lớn ở Mỹ. Có nhiều chuyện lộn xộn lắm.
Bà cụ gật đầu vẻ am hiểu. Con gái bà làm ăn lớn và rất quan trọng. Bee Choo nhìn mẹ qua kính chiếu hậu, tự hỏi không biết bà cụ đang nghĩ gì. Bộ mặt nhăn nheo của mẹ cô luôn mang cái vẻ khó hiểu nào đó.

Chuông điện thoại lại reo. Một âm thanh nhân tạo vui nhộn kiểu kỹ thuật số làm vỡ tan sự im lặng nặng trĩu. - Beatrice hả! Đúng rồi, Elaine đây. Elaine.
Bà cụ nhăn mặt. Mình đặt tên nó là Elaine hồi nào đâu? Bà sực nhớ con gái bà có nói rằng một cái tên Anh là rất quan trọng cho việc "hòa mạng", tên Trung Quốc người ta hay quên lắm.
- Ồ, trưa nay tui gặp bồ không được đâu. Tui phải đưa bà cốt đi chùa làm mấy cái thủ tục lễ bái lẩm cẩm của bả.

Bà cốt. Bà cụ hiểu rõ lắm chứ, ấy là nói về bà. Con gái bà cứ tưởng rằng bà không nói ra thì có nghĩa là bà không hiểu gì.
- Ừ, biết rồi! Đệm xe tui sẽ lấm đầy tàn nhang chứ gì?
Bà cụ dán mắt vào cặp môi cô con gái, tay bà bấu lấy bịch nilông đầy vẻ phòng thủ.

Chiếc xe êm ả rẽ vào sân chùa. Trông nó có phần lòe loẹt bên sắc thái nhợt nhạt của nóc chùa cổ kính. Bà cụ bước ra khỏi băng sau, thả những bước không vội vã về phía chính điện. Con gái bà cũng bước ra khỏi xe trong bộ y phục doanh nhân và giày cao gót. Cô rảo bước theo mẹ, vừa quệt lại son môi.
- Má, con đợi bên ngoài nhe. Con phải gọi điện thoại, có chuyện quan trọng lắm - cô nói, chẳng buồn che giấu sự ghê tởm mùi khói nhang.

Bà cụ rón rén bước vào chùa, châm nén nhang. Bà cung kính quì xuống, lẩm nhẩm những lời cầu nguyện hằng ngày mà giờ đây bà đã thuộc làu làu.
- Tạ ơn Trời Phật phù hộ độ trì cho con gái con mấy năm qua. Con cầu xin gì nó cũng đều được toại nguyện. Trẻ như nó mà đã có đủ mọi thứ trên đời. - Nó có một căn nhà lớn với cả bể bơi, còn có cả người giúp việc nữa vì nó hay vụng về lắm, chẳng khâu vá, cơm nước gì được cả. Chuyện tình duyên của nó cũng sáng sủa nữa. Nó đang yêu một ang moh (phương ngữ, chỉ người Kavkaz) giàu có và đẹp trai lắm. - Công ty của nó nay là công ty tài chính hàng đầu. Ngay đến đám đàn ông cũng phải tuân lệnh nó. Nó đang sống một cuộc đời hoàn hảo. Trời Phật đã ban cho nó mọi thứ, chỉ thiếu có mỗi hạnh phúc mà thôi. - Con cầu xin Trời Phật tha thứ cho nó dù nó có hơi mất gốc do mải mê chạy theo công danh. - Điều Người trông thấy không đúng chút nào đâu. Nó rất có hiếu với con. Nó cho con một căn phòng trong ngôi nhà lớn của nó. Nó cũng chu cấp đầy đủ cho con. Nó hơi hỗn với con là vì con làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của nó. Phụ nữ trẻ không muốn bị mẹ già quấy rầy. Đó là do lỗi của con mà ra.

Bà cụ cầu nguyện thành khẩn đến mức nước mắt bà ứa ra. Cuối cùng, bà cúi đầu lạy rồi cắm nén nhang cháy phân nửa vào chiếc lư chứa đầy tàn. Bà cúi lạy thêm một lần nữa.

Bà cụ đã cầu nguyện cho con gái suốt 32 năm nay rồi. Khi bụng bà tròn lẳn như trái dưa, bà đã đến chùa cầu xin một đứa con trai. Rồi khi ngày sinh đến, đứa bé trượt ra khỏi bụng của bà. Nó khóc ré lên trông thật đáng yêu với những bắp chân bù bụ, đôi má hồng hào, nhưng... đó là một bé gái, không lầm lẫn vào đâu được nữa rồi. Chồng bà véo bà, đấm bà vì bà đã sinh ra một đứa bé vô dụng, không thể làm việc cũng như bảo tồn dòng họ.

Thế rồi người phụ nữ vẫn cứ trở lại chùa cùng với bé gái mới sinh bọc trong chiếc xà rông đeo trước ngực. Bà cầu nguyện cho con gái bà lớn lên sẽ có đủ mọi thứ mà nó muốn. Chồng bà đã bỏ bà và bà cầu nguyện cho con bà về sau sẽ chẳng bao giờ phải lệ thuộc vào đàn ông. Mỗi ngày bà cầu nguyện cho con bà trở thành một phụ nữ tuyệt vời, một phụ nữ mà chính bà không bao giờ vươn tới được do quá nhu mì và ít học. Một phụ nữ nengkan, tức có khả năng làm tất cả những thứ gì mình dự định. Một phụ nữ áp đặt sự ngưỡng mộ vào tận trái tim của mỗi người đàn ông. Khi con bé mở miệng nói, trân châu sẽ tuôn ra theo, và đàn ông sẽ phải lắng nghe nó. Nó sẽ không giống như mình, bà cụ vừa cầu nguyện vừa đắm đuối ngắm cô con gái đang ngày một lớn lên và tách xa khỏi bà, thường nói bằng một thứ ngôn ngữ mà bà khó khăn lắm mới hiểu nổi.

Bà ngắm nghía con gái của bà chuyển từ một bé gái ngoan ngoãn thành một cô gái công khai thách thức bà, gọi bà là laotu (cổ hủ). Nó muốn mẹ nó phải "hiện đại", một từ quá mới không có trong tiếng Hoa. Giờ thì con gái bà đã trở nên quá thông minh đối với bà và bà cụ tự hỏi cớ sao bà lại cầu xin như thế. Trời Phật đã luôn dễ dãi trước những lời cầu xin dai dẳng của bà nhưng của cải và công danh chảy vào như nước đã chôn đi cả cội nguồn của cô gái, và giờ đây cô đang đứng đó không khuôn mặt, không bản sắc, chỉ còn dính vào mảnh đất của tổ tiên bằng một sợi chỉ mong manh.
Con gái bà đã quên mất các giá trị của người mẹ. Những điều nó muốn thật quá sức phù du... Những ước muốn của phụ nữ hiện đại. Quyền lực, của cải, các cửa hàng thời trang cao cấp... Thế mà con gái bà vẫn chưa thể tìm thấy được hạnh phúc thực thụ. Bà cụ biết rằng không cần có nhiều thứ như thế người ta vẫn tìm được hạnh phúc. Khi con gái bà từ giã cõi đời, tất cả những thứ mà nó có sẽ chẳng còn là gì nữa. Người ta sẽ nhìn lại những thành tích của nó và nói rằng nó là một phụ nữ tầm cỡ nhưng rồi nó sẽ bị quên lãng khi cơn gió đầu tiên lùa qua... giống như tro tàn còn lại của những chiếc xe mui trần và biệt thự bằng hàng mã.

Bà cụ mong sao nó sẽ quay đầu lại. Bà mong sao có thể xóa đi tất cả những hoài vọng lớn lao của mình và những lời cầu nguyện dành cho nó. Giờ đây bà chỉ còn mỗi một ước nguyện: làm sao cho con gái bà được hạnh phúc.

Bà nhìn ra cổng chùa. Bà thấy con gái bà đang nói chuyện điện thoại, chân mày nó nhíu lại vì giận dữ và lo lắng. Trên đỉnh cao cũng chẳng phải tốt lành gì, bà cụ thầm nghĩ. Từ trên đỉnh thì chỉ có một con đường để đi: đi xuống. Bà cụ tỉ mẩn tháo bịch nilông rồi đổ ra trước bệ thờ một bịch bee hoon (mì bột gạo). Con gái bà thường chế nhạo bà chuyện cúng bái các vị Phật bằng sứ. Sao bà có thể khấn vái thành khẩn như thế và chờ đợi những mảnh sứ ấy bay đến giúp đỡ? Nhưng bản thân con gái của bà cũng có những vị thần của nó: những thần tượng của giàu sang, thành đạt và quyền lực mà nó lệ thuộc và thờ cúng mỗi ngày trong cuộc đời. Mỗi ngày là một sự truy tìm các thần tượng, và những thần tượng mà nó tôn thờ lại chẳng là gì cả so với vĩnh hằng. Tất cả những thứ mà con gái bà mong ước sẽ dần dần hút lấy sự sống bên trong nó, bỏ lại cho bà một chiếc vỏ sò vô hồn và rỗng tuếch trước bệ thờ.

Bà cụ lặng ngắm những que nhang. Hơi nóng bốc lên những xà cột ọp ẹp có nguy cơ sụp đổ bất cứ giây phút nào. Phụ nữ hiện đại ngày nay, bà cụ thở dài nhẫn nhục khi cúi lạy lần cuối cùng về hướng đông để kết thúc buổi cầu nguyện. Phụ nữ hiện đại ngày nay muốn quá nhiều thứ đến mức đánh mất cả linh hồn rồi lại tự hỏi tại sao mình không tìm được nó. Que nhang của bà tan ra thành lớp tro xám mịn.

Bà gặp lại con gái ở ngoài cổng chùa. Vẻ bồn chồn, thất vọng vẫn nguyên vẹn trên khuôn mặt nó. Một biểu lộ rỗng tuếch, cứ như nó đang đào xới mảnh đất của những thèm muốn để tìm kiếm hạt mầm của hạnh phúc. Hai mẹ con lẳng lặng leo lên chiếc xe mui trần, rồi cô gái đưa xe ra xa lộ, lần này không phóng nhanh như lúc đến.

- Má à, - Bee Choo mở lời - con không biết nói sao với má đây. Mark và con đã bàn chuyện này rồi, tụi con định bán nhà lớn. Thị trường nhà đất đang có ăn thành thử tụi con muốn kiếm người bán nhà, cỡ 7 triệu (đôla Singapore - ND) là được. Tụi con định kiếm một căn hộ khang trang nào đó. Có một căn ở phố Orchard hạp ý con lắm. Khi nào về đó, tụi con sẽ cho con bé làm nghỉ việc để có chỗ rộng rãi hơn...

Bà cụ gật gù vẻ am hiểu. Bee Choo khó nhọc nuốt nước miếng.

- Tụi con sẽ mướn người tới dọn dẹp và ăn uống ở ngoài, thế là ổn. Nhưng con bé làm nghỉ rồi thì không có ai chăm sóc má. Má ở nhà một mình chắc là buồn dữ lắm. Với lại căn hộ cũng chật chội nữa. - Tụi con suy nghĩ chuyện này lâu lắm rồi. Tụi con nghĩ tốt nhất là má đến sống ở chỗ mới. Có một căn nhà gần Hougang, một căn nhà của Giáo hội Công giáo. Nhà này tốt lắm, má à.

-Bà cụ không hề ngước mặt.

- Con đã đến đó rồi. Bà quản lý nói bả sẵn sàng nhận má. Nhà này vừa đẹp vừa có vườn tược, lại có cả đống người già để làm bạn với má! Con đâu có nhiều thời gian để gần gũi má, ở đó thế nào má cũng vui hơn. "Ở đó má vui hơn thật mà," cô gái lặp lại như để khẳng định với chính mình.

Lần này bà cụ không còn bịch nilông đựng thực phẩm nào để mà ghì chặt trên áo nữa rồi. Bà bặm môi siết lại dây an toàn, cứ như nó bảo vệ được bà trước cô con gái đang muốn tống khứ bà đi.

Bà ngồi ngập vào trong chiếc ghế da, mặc cho đôi vai thõng xuống và các ngón tay in dấu trên lớp bọc ghế trắng muốt.

- Má? - con gái bà cất tiếng gọi, tìm kiếm bà qua chiếc kính chiếu hậu - Má ổn không vậy má?

Điều gì phải đến đã đến.

- Ổn mà - bà cụ nói chắc nịch, giọng bà lớn hơn bà dự định - nếu điều đó làm con hạnh phúc - bà hạ giọng nói thêm.
- Việc này là cho má cơ mà, má! Ở đó má sẽ hạnh phúc hơn. Mai má đến đó nhé! Con đã biểu con bé làm gói ghém đồ đạc cho má rồi
- Elaine phấn khởi nói, chưa gì mà đầu óc đã hướng đến một đề mục mới trong lịch trình của cô.
- Con biết mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

Elaine toét miệng cười, cô cảm giác như vừa được giải thoát. Có thể việc tống khứ bà mẹ sẽ giúp cô hạnh phúc hơn. Cô đã từng nghĩ đến điều đó. Hình như bà cụ là chướng ngại duy nhất trên con đường truy tìm hạnh phúc của cô. Giờ thì cô thấy sung sướng lắm. Cô đã có mọi thứ mà bất kỳ người phụ nữ hiện đại nào cũng thèm muốn: tiền tài, địa vị, công danh, tình yêu, quyền lực... và bây giờ là tự do, không có bà mẹ và không có những lề thói cổ hủ khiến cô bị luôn khó chịu. Phải, cô đã tự do! Chiếc điện thoại reo lên, khẩn trương. Cô nhấc nó lên và đọc mẩu tin nhắn. "Thị trường chứng khoán tăng 10%!". Tuyệt!

Với cô, rõ ràng là mọi việc đang bắt đầu đi lên... Và trong khi cô tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời qua ánh sáng chiếc màn ảnh điện thoại, bà cụ ngồi ở băng sau đã trở nên vô hình, và cô đã không thể trông thấy những giọt nước mắt của bà.

????????????
Nguồn Văn Minh Việt Mỹ
Vule Bt

Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?

HAPPY HOLIDAYS ! 16 Dec 2022 5:51 PM (2 years ago)



Add post to Blinklist Add post to Blogmarks Add post to del.icio.us Digg this! Add post to My Web 2.0 Add post to Newsvine Add post to Reddit Add post to Simpy Who's linking to this post?